• 534

21.


Số từ: 2228
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Chào mừng ngài, chào mừng đến với Ngân hàng Nhà nước Ấn Độ,
Bala nói. Giọng ông ta không che giấu nổi sự giận dữ, bởi vậy nó đã làm hỏng mất sự châm chọc trong đó. Ông ta ngồi trên bàn tôi, chờ đợi ngay cái khoảnh khắc vui thú này đây, để có thể vùi dập tôi.

Tôi thực sự rất xin lỗi, xe tôi gặp tai nạn,
tôi nói dối.

Người phục vụ nhà trọ nói cậu đi lúc năm giờ,
ông ta nói.

Ông đã gọi tới nhà trọ sao? Chỉ mới chín giờ thôi mà. Chẳng phải đó cũng là thời gian làm việc chính thức sao?


Không, đây là Citibank. Không phải ngân hàng quốc doanh,
ông ta nói.

Bởi thế người làm việc ở đây không thể có đời tư,
tôi lẩm bẩm.

Gì cơ?


Không có gì. Bà Sreenivas sẽ đến lúc mười giờ hôm nay,
tôi nói.

Mà cậu thì chưa chuẩn bị gì. Cậu đã đọc các báo cáo chưa?


Rồi, tôi đã đọc. Nhưng khó là ở chỗ bà ấy đã bị mất một triệu rupi. Và đó là bởi bà ấy tin vào những báo cáo này. Bởi thế, dù tôi có đọc chúng kỹ tới chừng nào, bà ấy sẽ chẳng tin. Tôi có thể ngồi vào ghế được chứ?
tôi hỏi.
Bala trừng trừng nhìn tôi, sốc trước thái độ bất chấp của tôi. Tôi ngồi vào ghế.
Ông bảo tôi thúc đẩy việc mua những cổ phiếu này,
tôi nói,
và giờ khách hàng của chúng ta bị mất vốn. Bà Sreenivas đã già. Bà ấy sẽ hoảng loạn. Tôi muốn ông chuẩn bị trước tinh thần.


Chuẩn bị cho cái gì?


Rằng bà ấy, và cả một vài khách hàng khác nữa, có thể sẽ chuyển vốn của mình tới một nơi nào khác.


Như thế nào? Sao họ có thể làm thế chứ? Đây là Citibank,
Bala nói.

Bởi vì cho dù Citibank không bao giờ ngủ, chúng ta cũng đã làm cho khách hàng của mình phải khóc.

Sự hoảng loạn của bà Sreenivas đủ kích thích để gợi sự chú ý của những nhân viên ngân hàng từ các nhóm khác tới khu vực của chúng tôi. Đầu tiên, bà nói chuyện với tôi bằng tiếng Tamil trong vòng hai phút. Khi nhận ra rằng tôi không hiểu ngôn ngữ đó, bà chuyển sang nói tiếng Anh.

Cậu, cậu đã nói nó sẽ tăng gấp đôi. Nó đã giảm bảy mươi phần trăm,
bà Sreenivas nói.

Thực ra, thưa bà, thị trường đã chuyển về chế độ tự chỉnh định,
tôi nói. Giờ tôi đã hiểu mục đích của những thuật ngữ nghiên cứu phức tạp. Chúng đánh lạc hướng những câu hỏi khó không có câu trả lời.

Nhưng tôi đã bị mất một triệu, một triệu!
bà gào lên.

Thưa bà, thị trường chứng khoán có lúc thăng lúc trầm. Chúng tôi có những sản phẩm khác ít tính rủi ro hơn,
tôi nói, nhấn mạnh vào sự đau khổ của bà để gây tác động hơn.

Quên chuyện đó đi. Tôi với Citibank đến đây là xong. Tôi bảo cậu lập tài khoản tiết kiệm. Cậu đã không làm. Giờ tôi sẽ chuyển tài khoản của tôi sang Vysya Bank.

Nhân viên kinh doanh của tôi mang đồ ăn nhẹ và đồ uống mát cho bà. Bà Sreenivas chẳng hề nhúc nhích.

Nhưng, thưa bà, Citibank có tên tuổi tốt hơn nhiều so với Vysya,
tôi nói.

Đưa tôi giấy tờ đóng tài khoản đi,
bà Sreenivas nói. Chúng tôi không có lựa chọn. Giờ đầu ở văn phòng, đã mất một khách hàng. Ti vi ở quầy lễ tân đang chiếu kênh CNBC. Hôm đó cổ phiếu Internet đã giảm thêm năm phần trăm nữa.
Trong hai tuần tiếp theo, những khách hàng tin tưởng chúng tôi nhất, do đó cũng là những người cả tin nhất, những người đã bị chúng tôi xúi đầu tư vào những công ty chẳng làm gì ngoài thiết kế một cái website, đã mất tổng cộng tới hai mươi triệu rupi. Tổn thất đối với khách hàng của riêng tôi giới hạn lại trong hai quý bà, bởi vì tôi chẳng thể nào tiếp thị tốt cho những công ty đó được. Song Bala, với đế chế những nhân viên thông thái của mình, đã tước đoạt tài sản của những người giàu, phải giải trình với trụ sở toàn quốc ở Mumbai.

Tôi nhận được bảy đơn khiếu nại,
trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng toàn quốc nói trong một cuộc hội đàm điện thoại.

Thưa ngài, đó chỉ là phản ứng thái quá trước sự biến động của thị trường,
Bala nói.

Đừng có trích dẫn bản báo cáo nghiên cứu đó. Tôi đọc nó rồi,
vị trưởng bộ phận nói.
Cuộc gọi chấm dứt. Mặt Bala chuyển sang xanh nhợt. Các vị sếp đã quyết định sẽ tới chi nhánh Chennai. Đầu tiên tôi chỉ nghĩ mình tưởng tượng thế thôi, nhưng sự thực đúng như vậy; Bala run rẩy một chút khi nghe tin đó. Ngay từ đầu Mumbai đã nói rằng chúng tôi không nên tiếp thị cổ phiếu Internet tới các nhà đầu tư riêng lẻ, chứ đừng nói gì đến các bà nội trợ. Tất nhiên, họ chẳng bao giờ phàn nàn khi các hợp đồng liên tục được ký. Nhưng giờ đây năm khách hàng đã đóng tài khoản và một khách hàng đã gửi thư tới tận CEO của Citibank ở New York.
Trong cuộc họp hằng tuần của nhóm tôi, tôi đã bảo các nhân viên kinh doanh của mình không tiếp thị cho khách hàng Chennai bất cứ thứ gì ngoài các khoản tiết kiệm, vàng và sari.

Thưa ngài, chúng ta không bán sari,
một trong những nhân viên của tôi đính chính.

Xin lỗi, tôi chỉ pha trò chút thôi. Chúng ta cũng không bán vàng, nhỉ?


Có. Tài khoản theo giá vàng, thưa ngài,
cô ta nói.
Đúng vậy, tôi còn chẳng biết nhóm tôi tiếp thị cái gì. Thực ra, tôi thậm chí còn chẳng biết tại sao tôi làm công việc này. Tôi gật đầu và mỉm cười. Ở bộ phận chăm sóc khách hàng, bạn cần cười nhiều hơn cả một người mẫu quảng cáo kem đánh răng.

Có phải bà Sreenivas đã bị mất một triệu không vậy?
một bà khách khác của tôi bước vào ngân hàng. Bà tặc lưỡi và ngồi sát vào các nhân viên kinh doanh để có thể nắm được toàn bộ sự thật. Quá tệ là chúng tôi không thể cho bà xem chi tiết bởi vì các lý do bảo mật. Chúng tôi không thể hoàn lại tiền, nhưng ít nhất chúng tôi có thể tán gẫu. Có thể điều đó sẽ phỉnh phờ được khách hàng.

Krish, lại đây,
Bala chạy đến với tôi như một chú cún hoảng sợ vào lúc bảy giờ tối.
Tôi đã gói ghém cái cặp
Citi không bao giờ ngủ
của mình chuẩn bị về nhà ngủ. Các sếp của chúng tôi sẽ tới sau hai ngày nữa. Tôi đã dành ra hai đêm vừa rồi làm phần trình chiếu cho họ. Đó là một công việc vớ vẩn nhất, không được người ta trân trọng nhất ở Tamil Nadu. Cho dù tôi có làm các slide tuyệt vời thế nào thì số liệu vẫn rất tệ, dù gì thì chúng tôi cũng sẽ bị la mắng. Đêm qua tôi về nhà lúc ba giờ và rồi lại dậy lúc năm giờ để dạy ông em vợ yêu quý nhất của tôi. Tôi không muốn Bala, tôi muốn một cái gối.

Bala, tôi…
Tôi dừng lại ở giữa câu vì ông ta đã quay người hướng về phòng mình, chờ đợi tôi đi theo.
Tôi bước vào văn phòng của Bala. Ông ta đóng cửa nhẹ nhàng hết sức có thể. Ông ta buông rèm và nhấc điện thoại khỏi giá. Ông ta muốn đuổi việc hay muốn quấy rối tình dục tôi đây, tôi nghĩ.

Tình hình thế nào rồi?
ông ta thì thào, khá không cần thiết bởi vì mọi người đã tan làm cả rồi.

Ổn. Tôi đã gửi ông bản trình chiếu rồi. Ông đã thông qua, phải không?
tôi nói. Buổi chiều ông ta đã OK với tôi rồi. Điều tôi không mong muốn nhất là lại một đêm nữa không được ngủ.

Ừ, cái đó ổn. Này, anh bạn, tôi cần một ân huệ từ cậu.

Bala chưa từng gọi tôi là anh bạn. Căn phòng bốc mùi dừa và mùi tanh. Mùi dừa tới từ tóc của Bala, và mùi tanh tưởi tới từ những ý đồ chưa nói ra của ông ta.

Ân huệ gì cơ?
tôi hỏi mà không cười.

Cậu thấy đấy, Krish, công việc này, sự nghiệp của tôi, nó là tất cả đối với tôi. Tôi đã cống hiến cuộc đời mình cho ngân hàng này.

Tôi gật đầu. Vào việc luôn đi, ông bạn, tôi nghĩ.

Còn cậu, cậu sẽ phải thừa nhận, là cậu chưa hết mình với nó như tôi. Đừng hiểu sai nhé.

Ông ta đã đúng trăm phần trăm. Nhưng khi người nào đó bảo bạn đừng hiểu sai, thì bạn sẽ phải hiểu sai. Thêm nữa, tôi đã thức ba đêm vừa rồi làm việc cật lực chỉ với những người bảo vệ máy ATM cho công ty. Tôi xứng đáng được nhiều hơn.

Điều đó sai một trăm phần trăm,
tôi nói.
Tôi đang sắp kiệt sức vì công việc. Tôi làm bất cứ điều gì ông muốn tôi làm. Tôi bán những thứ cổ phiếu Internet vớ vẩn…


Bình tĩnh, bình tĩnh nào,
Bala suỵt tôi.

Chẳng có ai ở đây cả. Chúng ta đâu có lên kế hoạch điệp vụ James Bond đâu mà phải thì thào chứ,
tôi nói.
Dân công sở thích làm ra vẻ đời sống của họ rất sôi động. Những tiếng thì thào, động tác giật tay ăn mừng và những cử chỉ ra hiệu đều được sinh ra để thổi phồng nghề nghiệp của chúng tôi hơn thực chất của nó - giống như một thư ký được trả lương quá cao so với mức anh ta đáng được hưởng.

Tôi không nghi ngờ sự làm việc vất vả của cậu. Nhưng cậu thấy đấy, trong đời sống công ty, chúng ta phải quan tâm lẫn nhau.


Gì cơ? Như thế nào?
Nếu ông ta không đi thẳng vào nội dung trong vòng hai giây nữa, tôi sẽ vả cho ông ta một cái. Trong trí tưởng tượng của tôi, tôi đã làm điều đó rồi.

Tôi là sếp của cậu, bởi thế dù gì tôi cũng có thể quan tâm tới cậu. Nhưng hôm nay, cậu có cơ hội để quan tâm tới tôi.

Tôi im lặng.

Giám đốc toàn quốc sắp đến. Họ sẽ hỏi tại sao chuyện cổ phiếu chứng khoán lại đi bán cho các bà nội trợ. Dù sao tôi cũng sẽ phải chịu trận vụ đó. Nhưng nếu như cậu có thể…


Có thể gì cơ?
Tôi giục, chỉ để cho gã đê tiện đó nói toẹt ra. Ông ta lại không nói.

Ông muốn tôi chịu tội thay ư?
Tôi đoán liều.
Ông ta gật đầu vội.

Chà, thật không thể tin được, Bala. Tôi là một nhân viên tập sự cơ mà. Sao họ có thể tin tôi chứ?


Cậu từ IIMA. Nếu lúc trước cậu có phán điều gì đó thì cũng dễ hiểu thôi mà.


Và nếu tôi nói điều đó, sự nghiệp của tôi sẽ đi tong.


Không, cậu là nhân viên tập sự. Tôi là người đề nghị thăng chức cho cậu. Cứ coi như điều đó đã xảy ra đi. Nhưng nếu tôi là người chịu trách nhiệm, tôi sẽ không được thăng chức, không bao giờ.


Ông là người chịu trách nhiệm ấy à,
tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Xin cậu đấy, Krish,
Bala nói.
Quan hệ sếp-thuộc cấp đã thay đổi. Bala đã van xin tôi giúp đỡ. Tôi nhận ra sức mạnh tôi có thể có đối với ông ta nếu tôi nhận lời. Tôi có thể tới văn phòng giống như một người điên. Tôi có thể về sớm. Tôi có thể đánh một giấc tại bàn mình. OK, nếu làm vậy sự nghiệp thư ký được trả lương quá hậu của tôi ở Citi có thể sẽ bị ảnh hưởng. Thế thì sao nào?
Tôi có thể nói đồng ý ngay vào lúc đó, nhưng tôi muốn ông ta phủ phục thêm chút nữa. Tôi im lặng.

Giám đốc toàn quốc không thích tôi. Ông ấy là người Bắc Ấn. Ông ấy sẽ bỏ qua cho cậu nhưng không bỏ qua cho tôi đâu,
Bala nói.
Tôi tự hỏi liệu có khi nào ông ta bật khóc không đây. Tôi có thể để màn kịch diễn ra lâu hơn nhưng tôi cũng muốn về nhà nghỉ ngơi.

Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì.
Tôi đứng dậy.

Đó là một lời đồng ý phải không?
Bala hỏi. Mắt ông ta đầy trông đợi.

Chúc ngủ ngon, thưa ngài,
tôi nói, nhấn giọng vào từ cuối cùng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.