36.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1388 chữ
- 2020-05-09 02:37:09
Số từ: 1371
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Chuyện là thế, thưa thầy,
tôi nói, những giọt nước mắt giờ đã khô trên mặt.
Con chưa từng chia sẻ nhiều như thế với bất kỳ ai.
Có thể nghe thấy những âm thanh của biển cả, tiếng sóng đồng điệu với những ý nghĩ xáo động trong tôi.
Con mở mắt ra đi,
vị guru nói.
Tôi chầm chậm mở mắt ra.
Đi nào, chúng ta sẽ tới ban công phía sau,
vị guru nói.
Tôi theo ông tới một nền đất cao phía sau ngôi nhà. Gió từ biển thổi vào có cảm giác khá lạnh dù mặt trời đang chói chang. Tôi ngồi xuống một trong hai chiếc ghế để bên ngoài. Ông bước vào bên trong và quay trở ra với hai chiếc cốc và một quyển sách.
Đó là nước dừa đấy. Còn đây là Gita. Con đã từng nghe về Gita chưa?
Rồi ạ,
tôi nói,
chút ít thôi.
Tôi uống một ngụm nước dừa.
Con đã nghe gì?
Như kiểu nó là quyển sách tối thượng. Nó có tất cả sự thông thái của cuộc đời. Ta phải làm việc và đừng lo lắng về việc mình sẽ nhận được gì. Phải không ạ?
Con đã đọc nó chưa?
Một vài phần. Nó hay nhưng có chút…
Nhàm chán?
Không, thực sự là nó không nhàm chán. Khó mà làm theo và áp dụng mọi điều.
Ta sẽ cho con chỉ một từ để áp dụng trong đời mình.
Là gì ạ?
Tha thứ.
Nghĩa là? Thầy muốn con tha thứ cho bố mình? Con không thể.
Tại sao không?
Bởi vì điều ông ấy làm là quá sai trái. Ông ấy đã phá hỏng cuộc đời của mẹ con. Ông ấy chưa bao giờ yêu con.
Ta không nói là ông ấy đã làm điều đúng đắn. Ta đang yêu cầu con tha thứ cho ông ấy.
Tại sao chứ?
Vì con. Tha thứ không khiến người làm con tổn thương cảm thấy tốt hơn, mà nó làm cho con cảm thấy tốt hơn.
Tôi ngẫm nghĩ những lời của ông.
Hãy nhắm mắt lại lần nữa đi,
vị guru nói.
Hãy tưởng tượng trong đầu con có những chiếc túi. Chúng là những chiếc túi của sự giận dữ, đau đớn và mất mát. Con cảm thấy chúng thế nào.
Nặng ạ,
tôi thở dài.
Hãy nhấc chúng ra khỏi đầu con từng chiếc từng chiếc một,
vị guru nói.
Hãy tưởng tượng con đang mang một chiếc áo choàng dày làm người con mỏi mệt. Hãy tha thứ cho những người đã gây cho con đau đớn. Điều họ làm đã là quá khứ. Điều làm con phiền muộn ngày hôm nay là những cảm giác hiện tại của con tới từ khối nặng đó. Hãy buông nó ra đi.
Thật lạ lùng, như những phép ẩn dụ của vị guru, tôi cảm thấy bị buộc phải tuân theo những hình dung trong đầu mình. Đầu tôi cảm thấy nhẹ hơn.
Và hãy để Thượng đế định đoạt,
ông tiếp tục.
Con không kiểm soát bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai.
Con không hiểu,
tôi nói.
Con có kiểm soát cuộc sống của mình không? Cuộc sống của con phụ thuộc vào sự vận hành chính xác của biết bao nhiêu cơ quan bên trong. Con chẳng kiểm soát được chúng. Nếu phổi con không phối hợp vào, nếu thận con hỏng, nếu tim con ngừng lại, tất cả sẽ chấm dứt. Con sẽ chết ngay lập tức. Thượng đế đã chọn con để trao cho quà tặng cuộc đời, hãy phủ phục trước Người.
Ông giữ tôi suy tưởng vài phút tiếp sau đó.
Và bây giờ, con có thể đi,
vị guru mỉm cười.
Tôi mở mắt ra. Ánh mặt trời chiều chói lọi đang rọi trên khuôn mặt vị guru. Ông bước vào bên trong và mang ra một chiếc cốc nhỏ đựng thứ tro màu xám. Ông chấm ngón tay trỏ vào tro và đánh dấu lên trán tôi.
Cảm ơn thầy,
tôi nói khi ông đặt tay lên trán tôi ban phước.
Không có gì,
ông nói.
Con còn muốn ta giúp gì nữa không?
Có ạ, cho con hỏi đường đến khách sạn L’Orient?
Ồ, cái đó hả?
Vị guru cười.
Nó ở đường Rue Romain Rolland. Cách đây một cây số.
Tôi tới L’Orient lúc bốn giờ. Ananya đang đợi ở lối vào. Khách sạn này là một tòa nhà di sản đã được tân trang lại. Hồi xưa, khi người Pháp đô hộ Pondicherry, nó từng là văn phòng Bộ Giáo dục. Giờ nó là một khách sạn có mười phòng nhỏ, một nhà hàng nhỏ ở sân trong. Chúng tôi gọi cà phê và một lát bánh gừng cùng với sữa trứng.
Chẳng phải nơi này rất tuyệt sao?
Ananya hít thật sâu.
Tôi gật đầu, vẫn còn đắm trong suy tưởng.
Thế, hãy kể em nghe, anh đã làm những gì nào? Và sao lại có dấu tilak trên trán anh?
Anh đã đánh bố anh.
Gì cơ?
Đã khá lâu rồi. Em có nhớ anh luôn tránh nói về bố mình hồi còn ở trong trường chứ?
Có, và em không bao giờ ép anh sau đó nữa,
cô nói.
Nhưng anh đang nói gì vậy?
Tôi thuật lại câu chuyện đêm hôm đó.
Cô nhìn tôi, sững sờ.
Ôi trời, em không biết bố mẹ anh lại như thế.
Anh chưa từng kể với em. Không sao đâu.
Anh không sao chứ?
cô nói và với tay ra để cầm tay tôi.
Ừ, anh không sao. Anh gặp một vị guru, ông ấy cho anh một lời khuyên hữu ích.
Gì cơ? Vị guru nào? Lời khuyên thế nào?
Ananya hỏi.
Anh không biết vị guru đó. Nhưng thế cũng chẳng sao. Đôi khi trong cuộc đời, việc gặp ai đó hoặc nghe điều gì đó thôi cũng có thể nắn ta vào con đường đúng đắn. Và đó trở thành lời khuyên đúng đắn nhất. Nó có thể chỉ là một lẽ thường tình nhưng khi được nói ra, nó cộng hưởng với điều gì đó trong ta. Chẳng có gì mới mẻ, nhưng bởi vì nó kết nối với ta, nó có ý nghĩa với ta.
Tôi giải thích đầy hứng khởi đến nỗi Ananya trở nên lo lắng.
Anh không sao đấy chứ, anh yêu? Em không nên bỏ lại anh ở bên ngoài mới phải.
Anh không sao. Anh mừng vì anh đã có thời gian. Anh cảm thấy khá hơn rồi.
Em yêu anh,
cô nói, dụi mái tóc mềm vào mặt tôi.
Anh cũng yêu em,
tôi nói và nắm chặt tay cô.
Người ta đưa các món chúng tôi gọi ra, cô cắt bánh thành hai miếng và đưa một nửa cho tôi. Tôi muốn thay đổi đề tài. Cô đọc được suy nghĩ của tôi.
Kể cho em về sự kiện lần này của Citibank đi. Là một nhạc hội à?
Đúng thế,
tôi nói,
nhưng mà chỉ dành cho khách hàng thôi.
Em có được đến không?
Tất nhiên rồi, anh sẽ lấy vé cho cả nhà em.
Ai biểu diễn thế?
S.P. Balasubramanium, Hariharan và…
Tôi ngừng lại.
Chà, toàn những tên tuổi lớn. Còn ai nữa?
Một ca sĩ mới.
Tuyệt! Em chắc rằng mẹ và bố sẽ rất muốn đến.
Tôi gật đầu. Tôi nói sau khi nhấp vài ngụm cà phê.
Anh đã thử đủ rồi, Ananya. Anh muốn quay về.
Tôi kể cho cô nghe cuộc nói chuyện với mẹ tôi về việc chuyển về Delhi.
Ý anh là sao?
cô nói và lau sữa bám quanh miệng tôi.
Anh không thể làm việc ở Chennai mãi mãi được. Anh sẽ cố thêm vài tuần nữa, rồi anh sẽ nói chuyện với bố mẹ em và để họ quyết định.
Vài tuần? Nhỡ bố mẹ em nói không thì sao?
Thì rồi chúng ta sẽ xem. Anh để cho Thượng đế định đoạt mọi chuyện.
Gì thế?
Chẳng gì cả, chúng ta đi thôi. Anh muốn đi về khi trời vẫn còn sáng.
Tôi cầm mũ bảo hiểm lên.