• 534

49.


Số từ: 706
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Từng giây đồng hồ trôi qua, đám anh em họ vẫn im như thóc. Công tước muốn nói gì đó, nhưng rồi nhìn thấy những bộ mặt cau có của bố mẹ mình ở đằng xa, anh ta bèn giữ yên lặng. Anh ta chụm đầu lại với những anh em họ của mình để thì thà thì thụt. Sau bốn phút, anh ta lại đứng lên và nói với Ananya.

Xin lỗi, thưa cô,
Công tước nói.

Tôi là Ananya. Gì thế?


Chúng tôi có thể tới nói chuyện với những người lớn được chứ? Tôi muốn nói chuyện với mẹ tôi.


Về chuyện gì thế?
Ananya nói và chặn anh ta lại.

Sao cô lại áp chế thế chứ? Để tôi đi.


Để tất cả cùng đi,
Ananya nói.
Tất cả anh em họ đứng dậy khỏi ghế của họ. Chúng tôi bước tới chỗ người lớn. Công tước bước tới chỗ mẹ anh ta.

Mẹ, con muốn cưới Minti.

Mẹ Công tước nhìn con trai đầy kinh ngạc.

Nhưng bọn họ đã trở mặt với chúng ta, con ơi,
bố Công tước nói.
Bác Rajji lại chực phủ phục dưới chân họ lần nữa. Ananya ngăn ông lại.

Bố, chẳng phải con đã yên lặng quá lâu rồi sao? Mọi chuyện đều do bố quyết định. Giờ dù thế nào đi nữa, đừng làm hỏng đám cưới của con.


Con ơi, nhưng họ đã hứa với chúng ta,
mẹ Công tước nói.

Mẹ, đủ rồi! Lại còn màn kịch giữ đồ trang sức của họ này là sao? Mẹ nghĩ gì vậy? Con không tự mua được cái xe sao?


Năm phút đã hết,
Ananya nói,
Chúng tôi nên gói ghém hay là…


Con gái con đứa kiểu gì thế? Cô còn không cho tôi thời gian để thuyết phục,
Công tước nói với Ananya.
Một trong những ông bác của Công tước đứng dậy.
Hãy bắt đầu thôi. Chúng ta không thể làm hỏng ngày hạnh phúc của con cháu mình được. Chúng ta muộn lễ jaimala rồi.


Họ đồng ý chứ?
bác Rajji vừa hỏi vừa nhìn bố mẹ Công tước.

Ông đừng lo, là hiểu lầm thôi. Chúng tôi đâu có muốn làm hỏng mối quan hệ lâu dài,
ông bác Công tước nói và ra hiệu cho tất cả những người họ hàng đứng lên.

Mọi người, mời dùng đồ ăn ạ,
Công tước nói.
Chừng đó là đủ để họ hàng của anh ta nhảy bổ vào những người phục vụ. Giữ người Punjab cách xa thức ăn của họ ở một đám cưới là một việc làm tàn nhẫn, nhất là khi hầu hết bọn họ chẳng được chấm mút gì ở cái xe đó cả.
Gia đình đằng nhà tôi ôm chầm bố mẹ Công tước. Họ không ôm trả lại, nhưng ít nhất cũng không đẩy chúng tôi ra. Bác Rajji mang ra một hộp kẹo và đút cho bố mẹ Công tước mỗi người một cái. Vị ngọt của đường cải thiện vẻ mặt của họ. DJ cho nhạc nổi lên. Đám cưới tiếp tục được tiến hành.
Một cô gái đứng lại cho tới khi tất cả mọi người rời khỏi ghế xô pha và tiến lên sân khấu. Đó là một cô gái Nam Ấn đã đến cùng với tôi từ tận Chennai.

Cô ấy đã nói gì với anh ta vậy?
bác Shipra hỏi tôi. Bà đã lấy lại chiếc túi và trả lại các đồ trang sức.
Tôi nhún vai.

Một cô gái thông minh làm sao,
bác Kamla ôm Ananya một cái.
Cảm ơn cháu. Cháu đã giữ thể diện cho chúng ta.


Nhưng cho ta biết điều này được không, lương cháu hai mươi lăm ngàn sao?
bác Rajni hỏi câu mà mọi người đều muốn hỏi.
Mẹ tôi bước tới và gật đầu cười với Ananya. Cho dù bà không nói bất cứ điều gì, tôi biết cử chỉ đó rất nhiều hàm ý.

Con bé không đến nỗi tệ,
bác Shipra nói với mẹ tôi trong lễ jaimala.

Em ghi điểm rồi đấy, em biết em đã ghi điểm mà,
tôi nói với Ananya khi chúng tôi tung những cánh hoa lên Công tước và Minti.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.