61.
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 1226 chữ
- 2020-05-09 02:37:14
Số từ: 1209
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Vậy kế hoạch tối nay là gì?
bác Rajji nói khi chúng tôi quay trở lại khách sạn.
Bữa tối ở phòng ăn lúc tám giờ,
tôi nói.
Bác không ăn thêm cơm được nữa đâu,
bác Shipra nói.
Các bà các cô đã mở những bộ sari Kanjeevaram quà tặng của họ. Tôi đã bảo Ananya cứ để nguyên nhãn giá. Họ hàng nhà tôi ca tụng Ananya thêm chút ít khi họ nhận thấy mỗi chiếc sari giá hơn ba nghìn rupi.
Sau bữa tối là gì?
bác Rajji hỏi.
Lễ Muhurtam lúc sáu rưỡi mà bác. Hãy đi ngủ sớm thôi.
Thấy chưa Kavita, con trai em đã trở thành người Madras rồi đây này,
bác Kamla nói và tất cả mọi người phá lên cười như thể bà vừa nói một câu đùa hay nhất trên thế giới.
Tôi cũng làm mặt cười.
Làm sao các bác ngủ sớm được cơ chứ? Đây là đám cưới của cháu mà,
bác Kamla véo má tôi.
Thế bác định làm gì nào?
tôi hỏi.
Bọn ta sẽ tổ chức một bữa tiệc. Bố Minti, đi nào,
bác Kamla nói và họ bước ra ngoài.
Còn con đi spa làm mặt đi,
mẹ tôi nói.
Con á?
Ừ, nhưng cẩn thận đấy. Mấy cái spa có thể làm cháu bị đen đấy,
bác Shipra nói và cả họ hàng nhà tôi lại tìm ra được một lý do khác để cười hô hố đúng kiểu Punjab.
Khó mà gọi bữa tiệc mà bác Rajji tổ chức cho tôi là bữa tiệc đêm cuối trước đám cưới đúng nghĩa, nhất là khi tất cả các bà bác của tôi đều có mặt. Tuy vậy, cách bố trí tạm bợ của nó cũng đưa đến cảm giác cuộc sống độc thân sắp kết thúc. Bác Rajji đã trở lại với hai chai whisky, một chai vodka và một thùng bia. Bác Kamla cũng mang khoai tây chiên và nước ngọt cho đám phụ nữ.
Đêm nay các bà cũng phải uống,
bác Rajji tuyên bố, nhiều bà bác làm bộ sợ phát ngất. Các anh em họ của tôi đã xí phần chai vodka.
Đá nhé,
bác Rajji bảo người phục vụ khách sạn và đưa anh ta một trăm rupi. Anh ta quay trở lại với một xô đầy.
Các cậu có nhạc nhẽo gì không?
bác Rajji hỏi người phục vụ. Anh ta đồng ý đi mượn từ bạn bè anh ta sau khi đã được chi một trăm rupi nữa. Việc lựa chọn nhạc cũng rất khó khăn, chúng tôi phải giới hạn lại với những bài hát trong phim Roja và Gentleman. Lời hát thì bằng tiếng Tamil, nhưng ít nhất thì giai điệu cũng quen thuộc.
Sau hai lượt uống nữa là sẽ hiểu được tiếng Tamil ngay ấy mà,
bác Rajji nói.
Các ông thì lấy phòng 301, phòng tôi. Các bà vào phòng 302, trong khi lứa thanh niên và các anh chị em họ trẻ tuổi thì ở phòng 303. Dưới mười ba thì ở phòng 304, xem hoạt hình trên truyền hình cáp. Nhóm dưới năm tuổi và trên bảy mươi lăm được dồn về phòng 305, người già kiêm luôn trông trẻ.
Bác Rajji cứ chạy như con thoi giữa hai phòng 301 và 302, để tán gẫu với các bà và bàn chuyện chứng khoán và địa ốc với các ông ở phòng 301.
Mười một giờ rồi,
tôi nhắc nhở họ hàng tôi,
chúng ta nên đi ngủ thôi.
Ồ, im đi,
bác Rajji nói và ôm tôi sung sướng.
Nếu đi ngủ bây giờ, bọn ta sẽ không dậy được đâu. Hãy để tiếp tục cho tới sáng luôn.
Bữa tiệc tiếp tục và các phòng 301, 302, 303 biến thành sàn nhảy. Đoạn nhạc Indian được chơi năm lần. Tôi nhận ra rằng nếu họ hàng tôi không ngủ, chúng tôi có thể chẳng bao giờ đến đám cưới được. Tôi bước ra sảnh lúc quá nửa đêm.
Gọi cảnh sát đi,
tôi ra chỗ bàn tiếp tân nói.
Gì cơ?
người quản lý nói,
Anh là chú rể mà.
Vâng, và tôi có lễ Muhurtam vào lúc sáu rưỡi. Tôi cần ở đó lúc năm giờ với tất cả bọn họ. Đến giờ họ vẫn chưa muốn đi ngủ.
Người quản lý phá lên cười. Bác Rajji đã cho ông ta kha khá rồi.
Đừng lo, thưa ngài, tôi sẽ ngăn họ trong vòng nửa tiếng nữa.
Vừa ngay lúc đó, một chiếc xe dừng lại bên ngoài khách sạn và một người bước ra ngoài. Kể cả trong bóng tối tôi vẫn biết người đó là ai. Ngay lập tức tôi chạy lên cầu thang, tim đập thình thịch. Bác Rajji đang nhảy thân ái với dì Kamla ở phòng 302 trong giai điệu một bài hát buồn phim Roja.
Bố cháu đang ở đây,
tôi tuyên bố.
Trong đúng hai phút, các câu lạc bộ đêm của chúng tôi đóng cửa như thể vừa có cảnh sát đi tuần. Mọi người trở về phòng mình để ngủ. Hành lang trở nên hoàn toàn yên ắng khi bố tôi leo cầu thang lên tầng ba.
Bố ạ,
tôi nói.
Chúng tôi nhìn nhau một vài giây. Cuối cùng thì ông đã quyết định tới. Tôi đã không dám nghĩ tới điều này. Tôi cũng chẳng thúc ép gì ông cả. Ông cũng giống tôi, những người đàn ông Ấn Độ chúng tôi không được tình cảm cho lắm.
Con không ngủ sao? Mấy tiếng nữa là đám cưới rồi còn gì?
ông hỏi nhẹ nhàng.
Tôi không trả lời. Ông bước đến phòng 301. Tôi ngăn ông lại. Tôi không muốn ông nhìn thấy sự trụy lạc của các ông bác bên đằng mẹ tôi.
Còn có nhiều phòng ở tầng trên. Phòng này cần sửa sang lại,
tôi nói và đưa ông lên tầng trên. Tôi để ông ở đó để thay đồ. Mẹ tôi ở phòng 301, đang cố gắng dọn dẹp nhanh nhất có thể.
Không sao, bố ở trên tầng,
tôi nói.
Ông ấy làm gì ở đây vậy?
mẹ tôi nói,
Ông ấy tới đây để gây rắc rối sao?
Không,
tôi nói,
Bố ổn. Ông đến để dự đám cưới con.
Lúc này ư? Giờ ông ấy đến ư?
Không sao đâu, mẹ, mẹ đi ngủ đi. Con sẽ nói với bố là mẹ đang ngủ,
tôi nói.
Bố tôi đã thay một bộ pyjama kurta trắng.
Con cảm ơn bố,
tôi nói.
Đừng ngốc nghếch thế,
ông nói.
Mẹ con đâu?
Mọi người đã ngủ sớm cả rồi. Chúng ta phải thức dậy lúc bốn giờ,
tôi nói.
Ồ, bố đã làm con phải thức rồi. Con sẽ ngủ ở đây chứ?
Tôi gật đầu và tắt đèn. Tôi nằm xuống ngay cạnh ông, có lẽ là lần đầu tiên trong hai mươi năm.
Bố yêu con, con trai,
ông nói, mắt ông nhắm lại.
Tôi nghẹn ngào. Những từ đó cũng nhiều ý nghĩa với tôi như lần đầu Ananya nói yêu tôi vậy.
Con cũng yêu bố,
tôi nói, và tự hỏi tình yêu nào mới là thứ tôi đang thực sự theo đuổi đây.