• 342

Chương 23


Tiểu Huyên dịch
Võ Thị phát hành
Nxb Văn Học
MALONE RỜI KHỎI NHÀ BẰNG CỬA TRƯỚC, KHÔNG HỀ TÌM cách che giấu việc đó. Hai gã đàn ông mà anh đã nhìn thấy lúc trước đang đứng rình ở cuối đường, cạnh một góc phố gần bức tường thành phố nơi chúng có thể nhìn rõ được ngôi nhà của Lars Nelle. Vấn đề của chúng là, để có thể đi theo anh, chúng sẽ phải đi qua phố vắng. Những kẻ nghiệp dư. Dân chuyên nghiệp sẽ chia nhau vị trí. Mỗi đứa một đầu, sẵn sàng chạy theo mọi hướng. Giống hệt như ở Roskilde, kết luận này làm anh cảm thấy bớt hẳn lo ngại. Nhưng anh vẫn cảnh giác, lúc nào cũng căng thẳng, tự hỏi những kẻ quan tâm quá mức đến những gì Stephanie đang làm này là ai.
Liệu chúng có thể thực sự là các Hiệp sĩ Đền thờ hiện đại không?
Lúc còn ở trong nhà, những lời than thở của Stephanie làm anh nghĩ đến Gary. Cái chết của một đứa con chắc là không thể diễn tả nổi. Anh không thể tưởng tượng được sự đau đớn của bà. Có thể là sau khi thôi việc anh nên ở lại Georgia, nhưng Gary sẽ không đồng ý. Đừng lo cho con, con trai anh đã nói. Con sẽ sớm đến thăm bố. Mười bốn tuổi, thằng bé đã có khả năng suy nghĩ chín chắn đến vậy. Tuy thế quyết định đó vẫn tiếp tục ám ảnh anh, đặc biệt là giờ đây, khi anh lại lâm vào cảnh nguy hiểm để giúp đỡ một người khác. Tuy nhiên, bố của anh, cũng đã từng làm như vậy và chết khi tàu ngầm mà ông chỉ huy chìm xuống Bắc Đại Tây Dương trong một lần tập luyện. Malone mười tuổi và anh còn nhớ mẹ mình đã đau khổ đến thế nào vì cái chết của bố anh. Tại đám tang, thậm chí bà còn từ chối không cầm lá cờ cuộn lại mà đội danh dự trao cho. Nhưng anh đã nhận nó và, ngay từ khi đó, cái mảnh vải màu đỏ, trắng và xanh đã ở cùng với anh. Không có mộ để đến thăm, lá cờ đó chính là cái hữu hình duy nhất gợi cho anh nhớ về người đàn ông mà anh không mấy biết.
Anh đi đến cuối phố. Anh không cần liếc nhìn lại đằng sau để biết rằng một trong hai gã đàn ông đang đi theo mình, gã kia ở lại để rình Stephanie.
Anh rẽ trái và đi thẳng về phía khu đất của Saunière.
Rõ ràng Rennes không phải là một thành phố đẹp. Những cánh cửa nặng nề và cửa sổ lật chạy dọc theo con đường. Quán ăn, hiệu sách, và các ki-ốt đều đóng cửa. Bóng tối nhấn chìm lối đi vào sự tối tăm. Gió thì thầm phía trên những bức tường giống như một linh hồn đang đau khổ. Cảnh tượng giống như một khung cảnh mà Dumas đã miêu tả, như thể cuộc sống ở đây chỉ nói chuyện bằng cách thì thầm.
Anh đi vào lối đi dốc dẫn lên nhà thờ. Villa Béthanie và nhà linh mục đóng cửa im ỉm, khu vườn bên cạnh được chiếu sáng bởi một vầng trăng bán nguyệt thỉnh thoảng lại bị những đám mây chạy qua che khuất.
Cánh cửa dẫn vào nghĩa trang nhà thờ vẫn mở, đúng như Stephanie đã nói. Anh đi thẳng vào đó, biết rằng cái đuôi của mình cũng sẽ đi theo. Vừa vào bên trong, anh đã lợi dụng bóng tối dày đặc để lẩn vào sau một cây du lớn. Anh nhìn về sau và thấy kẻ theo đuôi mình đang rảo bước vào nghĩa trang. Khi gã đàn ông đi qua cái cây, Malone nhảy vụt ra và tung một cú đấm vào bụng gã. Anh thở phào vì không thấy gã mặc áo chống đạn. Anh đấm thêm một cú nữa vào hàm, làm gã theo đuôi ngã vật xuống đất, rồi dựng gã lên.
Gã trai trẻ thấp, đậm, râu ria cạo nhẵn và mái tóc cắt ngắn. Gã choáng váng khi bị đốn ngã, và Malone nhanh chóng lần tìm khẩu súng. Nó năm bên dưới áo Jacket. Một khẩu Beretta Bobcat.
Hàng Ý. Một khẩu bán tự động, được thiết kế để làm thứ vũ khí tự vệ cuối cùng khi cần. Anh đã từng có một khẩu thế này. Anh dí nòng súng vào cổ gã đàn ông và ấn gã đứng dựa lưng vào cái cây.

Tên của người thuê mày?

Không có câu trả lời.

Hiểu tiếng Anh không?

Gã đàn ông lắc đầu, miệng há ra đớp không khí.

Mày hiểu được câu hỏi của tao, thế còn cái này thì có hiểu không?
. Anh gõ lên khẩu súng.
Một cái nhìn cho thấy gã đàn ông đã hiểu thông diệp.

Người thuê mày?

Một phát súng vang lên và một viên đạn găm vào thân cây ngay phía trên đầu họ. Malone quay ngoắt lại, nhìn thấy một cái bóng đang đứng cách đó khoảng một trăm feet, nơi cột đèn chiếu sáng đến tường nghĩa trang, một khẩu súng trường cầm trên tay.
Một phát súng khác và một viên đạn nảy lên khỏi mặt đất cách chân anh vài inch. Anh thả gã kia ra và kẻ theo đuôi anh lúc đầu vội lẩn vào bên trong khu đất.
Nhưng giờ đây anh phải chú tâm vào kẻ đang bắn.
Anh nhìn thấy bóng người kia rời khỏi khoảnh đất, biến mất về phía cái tháp. Một nguồn năng lượng mới mẻ trào lên trong anh. Súng cầm trên tay, anh chạy qua nghĩa trang đến một lối đi hẹp nằm giữa Villa Béthanie và nhà thờ. Anh nhớ lại những gì đã biết được về địa hình nơi đây. Cái vườn nằm phía bên kia, bên ngoài có một cột đèn cao rọi ánh sáng hình vòng cung về phía Tour Magdala.
Anh chạy về phía vườn và thấy cái bóng đang chạy qua chỗ cái tháp. Con đường duy nhất dẫn lên đó là một đoạn cầu thang đá. Anh chạy thẳng vào đó, nhảy ba bậc thang một. Ở phía trên, không khí lạnh chạy vào phổi và cơn gió mạnh đập thẳng vào anh, làm người anh phải căng lên để chống trả và làm chậm bước chạy của anh.
Anh nhìn thấy kẻ tấn công mình đang thẳng hướng đến Tour Magdala. Anh nghĩ đến chuyện thử bắn một phát, nhưng một cơn gió mạnh đã ập đến, như thể để nói với anh đừng làm vậy. Anh tự hỏi không biết gã kia đang đi đâu. Không có cầu thang nào dẫn xuống phía dưới, và Magdala chắc chắn là đã đóng cửa. Ở phía trên bên trái anh là một hàng tay vịn bằng sắt, phía ngoài là đám cây cối. Bên tay phải, bên kia một bức tường đá thấp, là một khoảng đất rộng một nghìn năm trăm feet. Bất kỳ lúc nào anh cũng có khả năng phải đối mặt với ai đó.
Anh chạy vòng qua khoảnh đất, qua một ngôi nhà kính, và nhìn thấy cái bóng chạy vào Tour Magdala.
Anh dừng lại.
Anh không trông chờ điều đó.
Anh nhớ đến điều Stephanie đã nói về cấu trúc của tòa nhà. Khoảng mười tám feet vuông, với một tháp nhỏ tròn bên trong có một cầu thang xoáy trôn ốc dẫn lên mái nhà trổ lỗ châu mai. Saunière đã từng đặt thư viện riêng của mình trong đó.
Anh biết rằng mình không có lựa chọn. Anh chạy đến cửa, thấy nó đang mở, và đứng nép vào một bên. Anh đá chân vào phiến gỗ dày và nặng cho nó bật vào trong và chờ đợi một phát súng.
Không có gì xảy ra.
Anh liếc nhìn vào trong và thấy căn phòng trống không. Những bức tường trổ đầy cửa sổ. Không có đồ đạc. Không có sách. Chỉ có những ngăn gỗ trần trụi và hai cái ghế dài phủ vải. Một lò sưởi bằng gạch nằm trong bóng tối. Rồi anh nhận ra.
Mái nhà.
Anh tiến lại gần cầu thang đá. Các bậc thang ngắn và hẹp. Anh trèo lên cầu thang xoáy trôn ốc, lên đến một cánh cửa sắt và thử đẩy nó. Không nhúc nhích. Anh đẩy mạnh hơn. Cánh cửa được khóa từ bên ngoài.
Cửa phía dưới đóng sầm lại.
Anh bước xuống cầu thang và nhận ra lối vào duy nhất giờ đây cũng đã bị khóa từ bên ngoài. Anh bước đến hai ô cửa sổ nhìn xuống vườn và thấy cái bóng đen đang trườn đến từ khoảnh đất bẻ một cành cây to, rồi vứt xuống đất với một vẻ khéo léo đáng ngạc nhiên. Cái bóng chạy xuyên qua những cái cây và hướng về phía bãi đỗ xe cách đó khoảng ba mươi yard, cùng nơi anh đã để lại chiếc Peugeot của mình lúc trước.
Anh quay trở lại và bắn ba phát sang phía trái của hai cửa sổ. Kính vỡ rơi lả tả. Anh nhảy lên phía trước và dùng súng gạt những tấm kính vỡ. Anh nhảy xuống cái ghế phía dưới ngưỡng cửa và thu nhỏ mình chạy qua cửa. Độ cao chỉ vào khoảng sáu feet. Anh nhảy, rồi chạy về phía bãi đỗ xe.
Ra khỏi vườn, anh nghe tiếng nổ máy và thấy cái bóng đen đang ở trên một cái xe máy. Người cầm lái đi một vòng tròn, tránh phố duy nhất dẫn ra khỏi bãi đỗ xe, chạy theo một lối đi nhỏ bên hông về phía những ngôi nhà.
Anh nhanh chóng quyết định sử dụng sự chật hẹp của ngôi làng làm lợi thế cho mình và ngoặt sang trải, chạy xuống một ngõ nhỏ và rẽ vào phố chính. Một con dốc đổ xuống trợ sức cho anh, và anh nghe tiếng xe máy lại gần từ bên tay phải. Đây là cơ hội duy nhất, nên anh giơ súng lên và bước chậm lại.
Khi cái xe nhô ra khỏi lối đi, anh bắn hai phát.
Một phát trượt, nhưng phát kia đã bắn trúng, sáng lóe lên, rồi viên đạn nảy đi mất.
Cái xe vọt ra khỏi cổng làng.
Đèn bật lên khắp nơi. Chắc chắn ở đây những phát súng là chuyện lạ. Anh giấu súng xuống dưới áo jacket, đi xuống một lối đi khác, và quay trở lại nhà Lars Nelle: Anh có thể nghe thấy những giọng nói phía sau mình. Nhiều người ra ngoài để nghe ngóng. Sau một lúc anh sẽ về được đến nơi một cách an toàn. Anh ngờ rằng hai gã đàn ông kia vẫn còn ở đó — hoặc nếu chúng vẫn ở đó, thì chúng sẽ gây chuyện.
Nhưng một điều vừa làm anh sửng sổt.
Anh vừa nhớ lại một chi tiết khi cái bóng nhảy ra khỏi khoảnh đất và chạy trốn. Một cái gì đó trong cử động.
Thật khó mà chắc chắn được hoàn toàn, nhưng như vậy đã đủ.
Kẻ tấn công anh lúc nãy là một phụ nữ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ.