Chương 1: Cô gái của gió
-
Không Đề
- Lacnhathoanghon
- 1274 chữ
- 2019-08-26 05:52:29
Ánh nắng chói chang của buổi trưa hè, như cô nàng kiêu sa, lộng lẫy, xua đuổi hết những ai dám bước ra ngoài. Ấy vậy mà trên một con đường đầy nắng, lại có một người đang bước đi, từ tốn, không chút vội vã, cứ như tất cả ánh nắng đó chẳng ảnh hưởng gì cả. Ánh trưa hắt lên khuôn mặt người đó, làm lộ rõ một con người có phần gì đó cô độc. Nhìn vào người đó, ta chỉ có thể nói một chữ, đó là "dịu", toàn thân người đó như tỏa ra một loại khí khiến người ta cảm thấy êm đềm và nhẹ nhàng. Nhưng, ánh mắt người đó lại thẳm sâu, đen tối đến mức cả ánh sáng cũng chẳng thể xuyên qua.
Người đó đang đi, rời xa thành phố ồn ào sau lưng và bước đến với vùng ngoại ô đầy ấp tiếng gọi thiên nhiên và màu xanh cây cỏ, cái màu trái ngược với thành phố xa hoa sầm uất kia.
Đó là Vũ, một cậu học sinh cấp 3 bình thường, nhưng lại bất thường. Cậu sắp phải rời khỏi thành phố này và hôm nay là lần cuối cậu dạo bước trên con đường mà cậu đã đi rất nhiều lần này, tạm biệt bè bạn cũ, thầy cô cũ để đến với Học Viện Valitrie - học viện của sự tài năng, của các đại gia tộc, các đại tập đoàn. Có lẽ nhiều người nghĩ ở Valitrie chỉ là đám con ông cháu cha nhờ tiền nhờ quyền mà vào học, nhưng không đâu, đó thật sự là nơi của thiên tài và cũng chỉ thiên tài mới có thể tồn tại ở đó. Danh tiếng và thực lực của Valitrie đều ở đỉnh cao, vô số các lãnh đạo cấp quốc gia, các ông chủ lớn trên thương trường thế giới, thậm chí là những nhà quân sự tuyệt thế đều từng học nơi này. Bởi vậy, Vũ vào được đó cũng chứng mình được cậu không đơn thuần là một học sinh cấp 3 bình thường.
Vũ, năm nay 15 tuổi, tuy chỉ 15 nhưng chẳng ai thấy cậu giống cái tuổi 15 cho lắm, bởi sự trầm ổn mà không có bao nhiêu thanh thiếu niên ở cái tuổi này làm được.
Mà vốn cậu đang hưởng thụ chút không khí cuối cùng ở đấy, trước khi đến học viện vào buổi chiều.
Một người ở một nơi nào đó một khoảng thời gian thì ít nhất cũng sẽ có cảm giác luyến tiếc khi phải rời xa, cậu cũng thế. Có chút nhớ nhung những kỉ niệm khi ở đây, có chút tiếc nuối vì một vài thứ, cũng có chút chờ mong tương lai phía trước, cậu vẫn bước với bao nhiêu cảm xúc trong lòng.
Vốn cậu chỉ định ra thăm một chút vùng ngoại ô này rồi về thu dọn hành lí, nhưng không hiểu sao lại cậu lại có cảm giác một điều gí đó đang chờ mình ở phía trước con đường. Cảm quan của cậu rất nhạy bén, có thể nói khá giống với giác quan thứ 6, nếu đã có cảm giác thì chắc chắn không sai. Năm lớp 5, cậu từng có cảm giác sắp bị tai nạn giao thông, và ngay sau đó đúng như thế, may mà có một chút nhận biết trước nên mới tránh được tử vong, từ đó, mỗi lần thế này cậu đều rất tin tưởng.
Bỗng, cậu nhận thấy điều gì đó bất thường, gió như gào thét, bụi bay mù mịt, từng đợt vòng xoáy cát cứ tiếp nói nhau quay xung quanh khoảng 100m, cây cỏ phía dưới như sợ hãi cơn cuồng phong, đều cúi rạp xuống. Điểm đặc biệt là khi cơn gió xuất hiên, cậu cảm thấy một thứ gì đó có vẻ như quen thuộc mà lại xa lạ ở khắp mọi nơi trong không khí, giống như những hạt electron mà cậu từng học, chỉ khác là electron mang điện, còn những hạt này mang gió!
Cậu là một kẻ khá là kì quái, cậu tin những điều kỳ bí như ma thần tiên phật tồn tại, tin vào những thứ đó, nhưng lại chưa từng kính qua. Và kết quả là không ít lần bị người lớn la mắng và bỏ ra không ít thời gian đọc không ít quyển tiểu thuyết mạng.
Bởi vậy, bây giờ cậu cảm thấy rất rất tò mò, pha một chút gì đó chờ mong và rung động, cậu tin, lần này không đơn giản chỉ là một hiện tượng tự nhiên!
Không phụ lòng cậu, một bóng người từ từ xuất hiện.....
Phiêu dật? Không. Hoành tráng? Không. Chỉ đơn giản một từ, "lãnh".
Người xuất hiện là một cô gái, độ cũng không hơn kém cậu bao nhiêu, cô rất xinh đẹp, có thể nói là tuyệt mỹ, nhưng điểm làm cậu thấy nổi bật nhất là khí chất của cô. Không phải lạnh như tuyết, không phải lạnh như băng, mà là lãnh, là ngạo, là tuyệt, như ánh trăng, vĩnh viễn cô độc, vĩnh viễn giá lạnh, vĩnh viễn, MỘT MÌNH!
Trong lòng cậu không rõ lúc nào lại xuất hiện một hình bóng, mờ mờ ảo ảo mà lại rõ ràng.
Chợt, gió ngừng, mọi thứ từ ồn ào cực điểm trở nên yên tĩnh vô cùng. Giống như một khắc này, dừng lại.
"Cô là...?" cậu hỏi.
Không mang sự tò mò và hiếu kì như cậu, cô gái đang cảm thấy rất mâu thuẫn, không biết có nên ra tay, vì cô biêt nếu hôm nay không ra tay thì hoàn toàn không có cơ hội. Mặc dù bản thân rất có năng lực, nhưng cô biết vẫn không đủ, hoàn toàn không đủ để ngăn lại chuyện kia, cách duy nhất là hôm nay, tại đây và ra tay, nhưng cô vẫn không hạ được quyết tâm. Dù sao, trước mặt cô bây giờ là một con người bình thường, dù thật sự thân phận chẳng thể bình thường, nhưng ít nhất là hiện tại, vẫn là bình thường. Ngay từ lúc bắt đầu học nghệ, thầy cô đã từng nói
Tuyệt đối không được dùng những thứ này với người thường
. Dù cho thời gian có đi xa tới đâu, cô vẫn nhớ câu nói đó, rõ ràng.
Không chỉ do lời răn dạy của người thầy, mà bản thân cô lại có 1 cảm xúc kì quái, nhìn trước mặt mình là một khuôn mặt bình tĩnh, cô lại không ra tay được.
Thôi được rồi, vận mệnh, để nó đến đi, cô không tin rằng với chính bản thân mình, lại thua bởi vận mệnh!
Tuy nghĩ rất nhiều nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, cậu vừa cất tiếng hỏi thì cô đã trả lời.
Không cần biết, có lẽ ta tương lai sẽ gặp lại, đến lúc đó cậu sẽ biết rõ thôi
Nói rồi, cô rồi đi nhanh như lúc xuất hiện, gió, đều vô định như thế….
Vốn đến đây để kết thúc vòng vận mệnh này, không nghĩ tới lại tay không ra về, tuy nghĩ thế nhưng cô chưa từng hối hận, vận mệnh sao? Cô cũng không có không tin vào bản thân đến thế!
Cô đi rồi, để lại cậu một sự bàng hoàng, như vừa tỉnh một cơn mộng, cậu cũng không rõ rốt cục những gì nãy giờ thấy có phải là thật, nhưng cậu biết cậu không quên được rồi…Cô gái của gió….
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn