• 194

Chương 10.2


Dịch: Keichan (Huyền Trang)
Nhà xuất bản: Văn Học
Nguồn typer: DĐ Lê Quý Đôn
Hứa Kiến Chương ở trong gian phòng khách đó, đang lúc vô cùng sốt ruột, lại thấy bác Châu đi vào, nói:
Phu nhân chúng tôi nghe nói thiếu gia là anh họ của Doãn tiểu thư, nên rất hoan nghênh, nhà trên đã chuẩn bị mở tiệc rồi, mời thiếu gia dự tiệc
. Hứa Kiến Chương nhìn cảnh vệ ở lại cùng mình một cái, hỏi:
Trong phủ nhộn nhịp như vậy, đang tổ chức chuyện vui gì thế?
Bác Châu liền cười, nói:
Thiếu gia, là tổ chức sinh nhật cho Doãn tiểu thư
. Hứa Kiến Chương liền đờ đẫn, hỏi lại một lần nữa:
Tổ chức sinh nhật cho Doãn tiểu thư?
. Bác Châu cười nói:
Phu nhân chúng tôi nói, thiếu gia là người nhà của Doãn tiểu thư, vậy cũng giống như người một nhà, mong thiếu gia đừng khách sáo
. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hứa Kiến Chương, anh buột miệng hỏi:
Đây là Đào phủ - chẳng lẽ là phủ của Đào tư lệnh?
– Bác Châu đáp:
Đúng thế
. Hứa Kiến Chương nghe bà ta nói cái gì người một nhà, giống như là mắc xương trong họng, trong lòng khó chịu vô cùng, nghĩ một lát lạii hỏi:
Doãn tiểu thư về chưa?
. Bác Châu cười đáp:
Doãn tiểu thư một lát nữa sẽ quay lại
.
Hứa Kiến Chương lại hỏi:
Vậy Doãn lão gia đâu, ở nhà trên phải không?
, khiến bác Châu hơi sững lại:
Doãn tiểu thư ở đây một mình, thiếu gia hỏi Doãn lão gia nào?
. Trong lòng Hứa Kiến Chương như rối như tơ vò, một lúc lâu sau, mới lắc đầu nói:
Thay tôi cảm ơn phu nhân nhà bác, tôi không tiện đi, mong Đào phu nhân thông cảm
.
Bác Châu vâng lời rồi rời đi, một lát sau lại dẫn theo người hầu xách một chiếc hộp đến, vẫn nói rất khách sáo:
Phu nhân chúng tôi nói, thiếu gia đã không muốn đến thì thôi, nên bảo nhà bếp làm mấy món đưa đến, thiếu gia ăn tạm một chút
. Người hầu đó mở nắp hộp cơm, bên trong là tôm non xào măng bao tử, cá hấp, mầm đậu Hà Lan xào, ngoài ra có một bát canh vịt ướp hoa đào nóng hổi. Hứa Kiến Chương làm gì có tâm trạng ăn cơm, người hầu đó xới cho anh một bát cơm to, anh nói với cảnh vệ ở lại cùng mình:
Cậu ăn trước đi
. Quân pháp của Mộ Dung Phong rất nghiêm ngặt, cảnh vệ đó nói:
Hứa tiên sinh cứ tự nhiên
và vẫn đứng thẳng ở bên cạnh. Hứa Kiến Chương miễn cưỡng nhận lấy bát cơm và hai miếng rồi lại buông bát. Chỉ nghe thấy tiếng ồn ào cười nói ở phía trước, xen lẫn tiếng đàn sáo vô cùng náo nhiệt, sự phồn hoa như gấm ấy, tuy cách xa nhiều tầng sân vườn, nhưng vẫn có thể thấy được từ xa.
Rất lâu sau, phòng bếp mới sai hai người hầu đến thu dọn bát đĩa, Hứa Kiến Chương vốn đã có tâm sự, vô tình đá vào dưới cửa sổ, lại nghe thấy một người hầu oán trách:
Không có việc gì cũng kiếm chuyện vặt bắt chung ta làm, hôm nay bận thế này, còn một mình hầu hạ cái này, hầu hạ cái kia
. Một người hầu khác cười nói:
Để sau này Doãn tiểu thư thật sự gả cho Cậu Sáu, lúc đó cho dù cô muốn hầu hạ anh họ, còn không có cơ hội ấy chứ
. Hai người vừa nói vừa đi xa dần. Hứa Kiến Chương như bị sấm nện vào đầu, trong lòng cứ nghĩ, ngay cả người hầu cũng nói thế, đủ để thấy Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong thân mật đến mức nào, không hỏi mà biết. Trong lòng như có dầu sôi lửa bỏng, điếu thuốc cầm trên tay bất giác bị anh bóp nát, những sợi thuốc lá nát vụn rơi lả tả trên thảm trải nền.
Hà Tự An đợi trong phòng điện báo không rời một bước, đến tận lúc nhận được bức điện mật đó, anh mới thở phào nhẹ nhỏm, đích thân cầm bức điện đến phía sau báo cáo với Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong vẫn ngồi hút thuốc trước ban công, trên chiếc ghế mây nhỏ bên cạnh có bày mấy món ăn, Hà Tự An nhìn dáng vẻ đó, hình như chưa hề động đũa. Hà Tự An ho nhẹ một tiếng, nói:
Cậu Sáu, điện báo của Trương Kỳ Vân đến rồi
.
Mộ Dung Phong khẽ búng tàn thuốc lá, hỏi:
Thế nào?
.
Hà Tự An nói:
Đã thuận lợi nắm lấy binh quyền của Từ quân, đã tiếp nhận xong toàn bộ quan quân từ sư đoàn số bốn trợ lên
. Mộ Dung Phong giờ mới nói:
Vậy mấy tiếng nữa hãy điện báo toàn quốc đi, ngoài ra viết giúp tôi một bức thư tay cho đại tổng thống, dùng mật điện lập tức gửi đi, nói rõ sự việc này. Hai kẻ Từ, Thường mưu đồ tạo phản, sau khi sự việc bại lộ lại mưu đồ hành thích, việc này tuy là xấu trong nhà, nhưng càng che giấu người ta càng nói nhiều
. Hà Tự An vâng một tiếng, Mộ Dung Phong lại hỏi:
Tình hình trong Đào phủ thế nào?
. Hà Tự An nói:
Hiện vẫn ổn
. Mộ Dung Phong nói:
Lát nữa công bố tin tức, tuyệt đối không được xảy ra rối loạn
. Hà Tự An đáp:
Cậu Sáu an tâm, bên ngoài có quân đoàn trường Đào đích thân bố trí, bên trong có tứ phu nhân
. Chợt trong phòng vang lên một tiếng
cạch
, hình như cửa phòng ngủ vừa mở ra. Mộ Dung Phong đứng phắt dậy, quay người đi vào trong phòng, quả nhiên bác sĩ Millet đã bước ra ngoài, y tá theo sau đang bưng một chiếc khay nhỏ, Mộ Dung Phong thấy trên khay có một đầu đạn đẫm máu, mới thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ Millet nói:
Cuối tuần này là thời gian nguy hiểm vì vết thương quá sâu, có thể dễ dàng bị nhiễm trùng. Hy vọng Chúa phù hộ cô gái này
.
Mộ Dung Phong đi thẳng vào trong, thấy y tá vẫn đang giúp rửa vết máu cho Tĩnh Uyển, cô vẫn đang hôn mê. Anh vốn có rất nhiều việc phải làm, nhưng không nỡ rời đi, đến khi Thẩm Gia Bình tới, gọi nhỏ:
Cậu Sáu, họ đều đã đến rồi
, anh mới xuống lầu họp.
Cuộc họp kéo dài đến tận nửa đêm, mật điện khắp nơi lần lượt truyền về, các tướng lĩnh của Thừa quân trải qua sự việc kinh hồn bạt vía ấy, thần sắc lời nói đều lộ vẻ khác thường. Đến lúc nhận bức điện cuối cùng từ phía Nam cũng đã khoảng hai, ba giờ sáng, đêm vắng tĩnh mịch, Mộ Dung Phong mới thật sự cảm thấy cục diện đã được khống chế, khẽ ngáp một cái nói:
Trời sắp sáng rồi, về đi ngủ hết đi
.
Đám tướng lĩnh đó cùng nhau đứng dậy hành lễ, một vị lão tướng trong đó đặc biệt cung kính nói:
Cậu Sáu phải bảo trọng, trọng trách sau này còn lâu dài
. Mộ Dung Phong gật đầu nói:
Sau này vẫn còn phải nhờ mọi người giúp đỡ
. Anh định đứng dậy tiễn, những thuộc cấp đó luôn miệng nói:
Không dám
rồi nối đuôi nhau lui ra.
Thẩm Gia Bình đi lên phía trước một bước, hỏi nhỏ:
Cậu Sáu cơm trưa cơm tối đều không ăn, bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn đêm nhé
. Mộ Dung Phong giờ mới cảm thấy dạ dày râm rẩm đau, nhưng chẳng muốn ăn chút nào, chỉ lắc đầu nói:
Tôi đi ngủ một giấc, chín giờ gọi tôi dậy
.
Tuy miệng anh nói thế, chân lại bất giác đi về phía sau, Thẩm Gia Bình mới biết là đi thăm Tĩnh Uyển, liền vội vàng theo sau:
Doãn tiểu thư bây giờ vẫn chưa thể cử động, bảo họ thu dọn một phòng khác cho Cậu Sáu nghỉ ngơi nhé
. Mộ Dung Phong nói:
Tôi đến phòng sách ngủ, bảo họ đem chăn đệm đến là được rồi
. Thẩm Gia Bình vâng lời lập tức đi bố trí, Mộ Dung Phong men theo hành lang đi về căn phòng phía sau, trên lầu vẫn yên ắng, bác sĩ Millet và hai vị y tá vẫn trực ở đó, thấy anh đi vào đều đứng dậy.
Anh nhẹ nhàng bước tới xem Tĩnh Uyển, cô vẫn hôn mê chưa tỉnh, mái tóc dài đen tuyền xõa trên gối khiến khuôn măt càng trở nên nhợt nhạt hơn, bác sĩ Millet nói nhỏ:
Phải đợi hết thuốc mê cô ấy mới có thể tỉnh dậy
. Cô đắp một chiếc chăn long kiểu Tây, vì chăn rất nhẹ càng khiến thân hình cô trở nên nhỏ bé, ngủ ở giữa chiếc giường lớn như thế, cô yếu ớt như đứa trẻ sơ sinh. Cửa sổ đối diện giường đặt một chiếc ghế sofa mềm, anh ngồi xuống đó, tiện tay móc ra bao thuốc. Bác sĩ Millet vội vàng ngăn anh lại:
Xin lỗi Cậu Sáu, phổi của bệnh nhân bị thương, tuyệt đối không được kích thích cô ấy ho
. Anh

một tiếng, đặt bao thuốc xuống. Anh ngồi ở đó, nói nghĩ ngơi một lát, nhưng vất vả cả ngày, cơ thể mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
Anh xuất thân từ quân nhân, chỉ chợp mắt khoảng một tiếng là tỉnh. Anh cảm thấy trên người rất ấm, hóa ra là đang đắp một chiếc chăn nhung, anh nhìn ánh sáng lờ mờ lọt qua ô cửa sổ, trời hình như sắp sáng. Bỗng nhiên Tĩnh Uyển rên một tiếng, y tá vội vàng đến xem, anh cũng bỏ chăn ra, đi tới. Tĩnh Uyển chưa tỉnh lại thật sự, y tá lấy bông thấm chút nước dấp lên môi cô, lại đo nhiệt độ cho cô, Mộ Dung Phong thấy mặt cô hơi hồng hào trở lại, đưa tay ra đặt lên trán cô, xem nhiệt độ của cô thế nào, cô lẩm bẩm gọi một tiếng:
Mẹ…
. Anh liền nói nhỏ:
Là anh, đau lắm không?
. Cô mê mê man man, y tá nói nhỏ:
Bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh, để cô ấy ngủ đi
. Anh khẽ kéo mép chân, bỗng thấy cô thì thào:
Kiến Chương
. Anh vốn cúi người xuống, nghe thấy hai tiếng đó hết sức rõ ràng, trong lòng không biết là có cảm giác gì, một lát sau mới chậm rãi vươn người lên, đi ra căn phòng bên ngoài.
Thẩm Gia Bình đang ở trong căn phòng đó, thấy anh đi ra lập tức đứng dậy, anh dặn dò Thẩm Gia Bình:
Đi tìm Hứa Kiến Chương đến
. Thẩm Gia Bình chần chừ một lát, nói:
Bây giờ không tiện lắm thì phải, có nên đợi trời sáng hãy sai người đi không?
. Mộ Dung Phong tức giận, nói:
Có gì mà không tiện, lập tức gọi cậu ta đến
.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Không Kịp Nói Yêu Em!.