Chương 12: Người Điên Kẻ Ngốc
-
Kiếm Du
- Psychoclone
- 2047 chữ
- 2019-08-28 10:12:07
Phong thái của Sơn lão đầu rất khác với ông nội của Quốc Tuệ, một bên thì như lão nông an nhàn còn Sơn lão đầu thì lại mang cho người ta cảm giác vui vẻ, giống như một ông già yêu quý những đứa cháu của mình.
Cảm giác mà Sơn lão đầu mang lại nhẹ nhàng hơn cảm giác không giận mà uy của ông nội Quốc Tuệ. Sơn lão đầu đặt quyển binh thư sang một bên, nhìn Quốc Tuệ với ý cười, ông nhảy khỏi cục đá to.
Sơn lão đầu tiến lại gần Quốc Tuệ, đưa tay sờ sờ vào đầu Quốc Tuệ với dáng vẻ thân thiết.
Xem nào, con quả thật giống như cha con lúc nhỏ
Về mặt hình thức bên ngoài thì Sơn lão đầu là một lão già hiền hậu, khuôn mặt có vài nếp nhăn và mái tóc thì hoa râm, ông cũng có nụ cười vui vẻ, vầng trán hơi cao khi cười thì nhăn lại nhìn rất hợp mắt.
Sơn quân huấn, người biết cha con sao?’
Tới đây trong lòng của Quốc Tuệ có chút chạnh lại, cha hắn đã từng là người mà hắn rất thần tượng, ước mơ của hắn lúc nào cũng là trở thành một đại hiệp, một trượng phu và một tướng quân như cha hắn.
Có vẻ vì hắn hoài niệm danh hiệu tướng quân của cha cho nên hắn mới chủ động gia nhập quân đội.
Phi Long Kiếm danh chấn giang hồ nhiều năm về trước ai mà không biết chứ, huống chi cha con còn là một tướng soái toàn tài nữa. Cả đời ta cũng chẳng bao giờ nghĩ ra là sẽ đào tạo ra một người đệ tử kiệt xuất tới như vậy
Quốc Tuệ ngây người ra, hắn không tài nào ngờ nỗi cha mình đã từng là đệ tử của Sơn lão đầu, hơn nữa còn là đệ tử đắc ý nhất của ông nữa.
Có lẽ con đã quên rồi, nhưng ngày thôi nôi con ta cũng đã có mặt, ta thề là lúc đó ta đã nhìn thấy hình dáng của một Phi Long Tướng tương lai rồi
Nói tới đây Sơn lão đầu thở dài, quả thật Sơn Đà tin rằng nếu như không có cái biến cố đó xảy ra thì Quốc Tuệ đã không giống như vây giờ rồi, có khi Phi Long Tướng còn có thể vang danh xa hơn nữa.
Ngài,..Sơn quân huấn ngài có thể kể cho ta nghe về cha ta không?Võ công của ông có cao cường không
Quốc Tuệ có chút kích động, cho tới bây giờ hình ảnh mà hắn nhớ rõ nhất không gì khác chính là bóng lưng cô quạnh của cha hắn vào buổi chiều khi ông quay bước ra đi và không bao giờ trở về nữa.
Sơn Đà không nói gì mà chỉ cười, ông đưa bàn tay già cỗi của mình lên, hít vào một hơi thật sâu rồi vỗ mạnh lên viên đá, chỉ thấy viên đá to lớn cao hơn đầu người bị đánh lún vào trong, xung quanh còn xuất hiện nhiều vết nứt.
Quốc Tuệ trố mắt ra, lần đầu tiên hắn thấy lực đạo kinh người tới như vậy, tự bản thân Quốc Tuệ biết lực đạo của Lang Dã không tài nào mạnh như vậy.
Từ lần cuối ta gặp cha con thì riêng lực đạo của bàn tay nó đã sớm mạnh hơn ta rồi, huống chi thân thể ta giờ mang trọng thương nên chỉ phát ra khoảng sáu thành, mà cha con lại mạnh nhất là ở kiếm pháp nữa, cho nó một thanh kiếm gỗ, ta tin nó có thể so sánh với ba trăm quân tinh nhuệ của quân đội Đại Việt
Kinh khủng tới vậy, chả lẽ nói vị Sát Lang đối chiến hai trăm con sói còn thua xa cha hắn hay sao, cái lực lượng đó nghĩ tới thôi đã làm cho hai tay của Quốc Tuệ ngứa ngáy.
Sơn quân huấn, ngài...ngài có thể dạy ta như đã từng chỉ dạy cha ta không?
Sơn Đà cười, ông hiền từ nhìn QuốcTuệ rồi ôn tồn nói
Thế con nghĩ hôm nay ta gọi con đến để làm gì, mấy ngày nay có vài việc phải xử lý nên ta chưa gặp con được, bây giờ đã gặp được tất nhiên ta sẽ dạy bảo cho con nhưng bằng được cha con hay không thì ta không biết, mà coi như là ta thay mặt cha con để dạy con vài chiêu bảo mạng đi, con bây giờ quá yếu
Quốc Tuệ gật đầu cảm tạ, hắn cũng hiểu câu nói cuối cùng của Sơn Đà, quả thật hắn quá yếu.
Được rồi, coi như là ta truyền dạy sớm cho con Tam quân thức, dù sao khi vài tuần nửa họ cũng dạy, sớm hay muộn thì cũng vậy thôi, con có đem theo kiếm bên người không, cho ta mượn một thanh nào
Quốc Tuệ gật đầu, hắn lấy ra một thanh kiếm bình thường trong chiếc bao kiếm làm bằng da bò, thanh kiếm bình dân mà ai cũng mua được này chính là một trong những món vũ khí mà quân đội cho phép lựa chọn.
Đáng lẽ ra đã có Chân Nhân Kiếm rồi thì không cần phải lấy nữa, nhưng có Chân Nhân Kiếm cũng như không có thôi, dù sao thì nó chỉ một thanh bảo kiếm không được sắc bén.
Cầm thanh kiếm Quốc Tuệ vừa đưa, ông tiện tay quơ mấy cái tạo ra tiếng gió vút vút, rõ ràng thanh kiếm năng hai cân trong tay không như không có trọng lượng.
Quân đội cần nhất là đơn giản, là giá trị thực chiến chứ không phải là màu mè vô nghĩa. Những thứ kiếm pháp màu mè của cái môn phái có thể là mạnh khi đối kiếm với nhau hay thậm chí là đối với vài chục người nhưng trong chiến trận có vài ngàn thậm chí là vài vạn thì những chiêu thức màu mè dễ xuất khó thu kia chính là cái điểm yếu chết người
Sơn Đà vừa vung kiếm vừa nói, sau khi nói xong thì Sơn Đà mới quay sang nhìn Quốc Tuệ hỏi xem hắn có hiểu không. Quốc Tuệ gật đầu.
Không thể nói là không có vài người đặc biệt mang kiếm pháp hoa mỹ vào chiến trường mà vẫn hiệu quả, ví dụ như cha con chẳng hạn, kiếm pháp của nó hoa mỹ như một con rồng đang múa
Quốc Tuệ gật đầu tỏ ra hiểu, Sơn Đà mỉm cười hài lòng, ông cầm thanh kiếm đưa lên hai cao hơn vai, chân ông lùi lại một bước, rồi nhanh như tia chớp ông bước lên một bước thanh kiếm trên tay chém vào không khí vang lên một âm thanh xé qua không khí.
Đây là Chém, nhìn như đơn giản nhưng nó sử dụng lực chân của con người khi tiến lên, lực của tay và cả lực eo nữa. Nhát chém này nhìn rất dể đỡ, và đúng là nó rất dỡ đỡ tuy nhiên nó có thể xuất ra dễ củng xuất ra rất dễ, cứ thế chỉ cần tấn công dồn dập thì sẽ chiếm được thế thượng phong
Sơn Đà thu người lại, tiếp tục là lui về một bước rồi cũng rất nhanh rồi đâm về phía trước, sau đó ông nhanh chóng lui lại một bước đặt thanh kiếm ngang ngực mình, cứ thế lại tiến lên rồi chém lại như hồi nãy.
Đây là đâm và thủ, về bản chất thì nó cũng giống như Chém thôi, vẫn dùng lực chân để lấy thế, lực vai để lấy lực và dùng eo để chọn hướng, con không cần phải sử dụng lực tay của mình, tập trung vào cơ bắp chân, vai và eo, như vậy thì con sẽ không hao quá nhiều sức lực tuy nhiên rất khó để nắm bắt, nhớ là hãy tận dụng ba cơ bắp ở các vị trí đó
Quốc Tuệ gật đầu, lần nữa nhìn lại Sơn Đà làm đi làm lại mấy động tác đó cả mấy chục lần, hắn tập trung quan sát cử động của từng bộ phận như lời Sơn Đà nói. Rất nhanh, hắn đã nắm bắt được cơ bản rồi.
Sơn Đà đưa thanh kiếm cho Quốc Tuệ, rồi chăm chú nhìn vào thân thể hắn, một lát sau rồi mới lắc đầu nói
Thân thể con có luyện võ bây giờ có chút muộn, nếu muốn luyện mấy môn võ công cần tính mềm dẻo thì rất khó khăn nhưng chỉ cần con luyện tập cơ bắp của mình cho hoàn hảo với ba thức này con cũng đủ xài một năm. Vậy đi, cho ta ba ngày để ta có thể soạn ra một chương trình luyện tập cho con, vậy con cứ luyện tập đi
Quốc Tuệ cầm thanh kiếm, rồi ngay lập tức làm theo, nhưng có làm thế nào đi chăng nữa cũng chả có tạo ra được tiếng gió hay là lực đạo gì mạnh mẽ, giống như là vô dụng vậy.
Muốn thành thục hơn, có lẽ phải luyện cả đêm mới đươc đó. Thôi ta có việc phải đi rồi, mà con không cần soạn đồ lên đường hành quân đâu, hôm nay chúng ta cắm ở đây
Sơn Đà cười ha hả thật to rồi như chợt nhớ ra chuyện gì quay người bỏ đi. Quốc Tuệ nhìn theo bong người của Sơn Đà đang cười thật sảng khoái rồi, không để tâm nữa mà tiếp tục luyện tập.
…………….
Sáng sớm, Sơn Đà tối qua có chút việc với bên quân đội bên kia nên mới phải dựng lều lại để bàn bạc với sứ giả bên kia, Sơn Đà định ra chỗ hôm qua để lấy lại cuốn binh thư đang đọc dỡ, hôm qua không ngờ lại để quên cuốn binh thư tại chỗ đó.
Tự trách mình đã già, Sơn Đà rảo bước đi, từ xa hắn đã thấy bong dáng của một người thanh niên đang chăm chỉ tập luyện Tam Quân Thức, người thanh niên đó không ai khác chính là Quốc Tuệ, Sơn Đà tự khen trong lòng, có thể độ tuổi tập võ của hắn đã qua nhưng độ chăm chỉ hắn có thừa.
Đang định khen cho sự chăm chỉ của Quốc Tuệ thì Sơn Đà sững cả người lại, quần áo của Quốc Tuệ đã vã mồ hôi ra như tắm, sắc mặt của Quốc Tuệ trắng bệch như giấy, cơ thể hắn còn đang run run, bàn tay cầm kiếm của hắn cứ như thế vẫn cứ vung ra, nhưng mọi một động tác vung ra đều mang theo một đống mồ hô văng ra xa.
Sơn Đà không hiểu là Quốc Tuệ bị gì nên hết sức lo lắng nhưng khi nhìn thấy gân tay, gân chân của Quốc Tuệ nổi lên xanh tím, thì trong đầu Sơn Đà nghĩ tới một chuyện điên cuồng.
Không lẽ tên này, thật sự đã luyện tập cả đêm, sao có thể…sao có thể
Sơn quân huấn…ta làm vậy được chưa?
Hoang đường, lúc hắn tới đang là giữa trưa, hàn huyên, chỉ bảo cho hắn cả mấy tiếng, tới khi tối mịt hắn mơi bỏ về nhưng vẫn không thể trải qua mấy tiếng như vậy.
Sơn Đà vội vàng chạy lại bên Quốc Tuệ, lúc này thì Quốc Tuệ đã nằm xuống đất rồi
Con, con luyện cả đêm ư,…điên cuồng
Quốc Tuệ lúc này cảm thấy rất buồn ngủ, cả người đau nhức như muốn vỡ nát ra, nhưng vì hắn đã quá đam mê cái lực lượng sức mạnh mà Sơn Đà rồi
Ta có nghĩ ngơi qua hai tiếng, đã đủ lắm rồi…buồn ngủ quá
Sơn Đà chạm vào kinh mạch của Quốc Tuệ, cảm thấy mỗi dây kinh mạch đã căng ra hết sức rồi, cha con nhà này…đều điên cuồng như vậy sao.
Sơn Đà nhớ tới nhiều năm về trước, có một đứa trẻ mười hai tuổi từng nhìn hắn mà nói
Sơn lão đầu, đã đủ chưa?
Đây là điên cuồng hay là ngu ngốc, hay là cố chấp đây?
Nhìn Quốc Tuệ đang ngủ, Sơn Đà tự hỏi? Đích xác là người điên, kẻ ngốc.
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.