Chương 15: Đánh Nhau Ở Thanh Lâu
-
Kiếm Du
- Psychoclone
- 1576 chữ
- 2019-08-28 10:12:07
Lúc tính tiền Quốc Tuệ không chỉ phải trả tiền cho hai bát canh khoai mà còn phải trả tiền cho cái bát bị thằng nhóc ất ơ nào đó giựt trên tay Quốc Tuệ, giá cả của hai bát canh thì không nói, chỉ có một lạng bạc cho hai nát canh thôi, chỉ là không thể ngờ là tiền đền cái bát lên tới hai mươi lạng bạc.
Quốc Tuệ có chút nghi ngờ mối quan hệ mờ ám giữa ông lão bán canh và thằng nhóc mới giựt cái chén của mình. Hỏi thì ông lão đó chối phăng, "Ta không biết gì hết" lúc này lần đầu tiên Quốc Tuệ thấy được nụ cười của ông, nụ cười hả hê lộ ra hai cái răng đen.
Tên Lang Dã ở bên thì cười ha hả có vẻ rất thỏa mãn. Không muốn nói là nghi ngờ nhưng mà có khi nào cái tên Lang Dã này kiêm luôn chức trung gian ăn chia với lão già và thằng nhóc đó không.
Vừa nghĩ Quốc Tuệ có chút tiếc nuối, ít ra hãy để hắn ăn hết thì chôm chỉa gì cũng không muộn mà, Quốc Tuệ tính ăn thêm một chén nữa nhưng lão già chủ quán lại đưa ra cái quy củ của quán cho Quốc Tuệ.
Mỗi người chỉ có thể ăn một chén canh một ngày.
Bỏ qua cơ hội ăn canh lầ này làm cho Quốc Tuệ tàn đầy tiếc nuối, hắn biết là phải lâu lắm mới có thể quay về thành U Minh này một lần nữa, lần tiếp theo hắn ăn canh khoai không biết đã là bao nhiêu năm nữa. Quốc Tuệ thở dài, chỉ hy vọng ngày mai trước khi đi kịp ghé qua đây ăn một chén canh để có thể thỏa mãn sự thèm thuồng của hắn.
Trong cái cõi đời này của Quốc Tuệ, hắn đã được ăn đủ mọi thứ trên trời dưới đất, đồ ăn do các đầu bếp danh tiếng cả nước Quốc Tuệ cũng đã từng ăn qua, tuy nhiên làm cho Quốc Tuệ cảm thấy nhớ nhất là chung rượu
Hoài niệm
của Mạc Vô Vi và bây giờ là bát canh khoai của lão già này.
Chúng đều là món ăn không có danh tiếng gì hết, chúng cũng không quá đắt tiền, chỉ là nó đơn giản là đạt tới đỉnh cao trong thực phẩm mà thôi, khơi gợi lại những ký ức. Nếu nói chén rượu của Mạc Vô Vi là khiến người ta tiếc nuối, thì bát canh khoai này khiến người ta nhung nhớ.
Bật mí cho ngươi một bí mật, lão già đó đã từng là
Ma Trù
nổi tiếng khắp giang hồ, nhưng mà bây giờ thì lão chỉ là một tên đầu bếp đang làm món ăn mà hắn thích ăn nhất mà thôi
Quốc Tuệ không thích nghe chuyện giang hồ, nên tên tuổi của bọn họ hắn không biết quá nhiều, nhưng hắn biết một điều, bất cứ ai trong giang hồ mà được phong danh, phong hiệu thì đều là người không hề tầm thường, bọn họ nếu không phải là có bản lĩnh kinh người thì cũng có gia thế hãi nhân.
Quốc Tuệ càng ngày, càng tò mò hơn về Lang Dã, Lang Dã cứ như là một tầng sương mù bí ẩn khiến cho người ta cảm thấy hiếu kỳ, Quốc Tuệ chưa bao giờ thấy Lang Dã bị thương khi chiến đấu, hắn cũng là người có quân công cao nhất, hắn biết trên dưới đủ loại chuyện, cứ như hắn không phải là một tên từ thôn nhỏ mới ra mà là một tên già đời đã đi khắp thiên hạ.
Ngươi…rốt cuộc ngươi tại sao lạo biết được những chuyện như vậy?
Quốc Tuệ vừa đi vừa hỏi, Lang Dã cũng không có trả lời mà cười bí hiểm, nụ cười của hắn quả thật khiến cho người ta cảm thấy tò mò hết sức, Quốc Tuệ cũng không gặng hỏi nữa, hắn biết là có nhiều chuyện mà ai cũng không muốn nói cho người khác nghe.
Ngươi nhìn kìa, đó chẳng phải là bọn Lưu Tích sao, không phải đi thanh lâu ư, sao lại về sớm vậy, ấy dà sao lại bị thương tích đầy mình thế này
Quả nhiên, từ xa bọn người Lưu Tích đang quể quải đi về Quân Đường, gần mười người bên họ sắc mặt ai cũng âm trầm, trong đó có Lưu Tích là nhìn chán nản nhất. Thi thoảng, đám người đó còn phát ra vài tiếng chửi tục.
Mẹ nó, nếu có tên Dã và tên Tuệ ở đây thì ai thua ai còn chưa biết, mà cũng không cần đâu, cái bọn lấy đông ăn hiếp yếu, ba mươi mấy người mà lại đánh chín người chúng ta, thiệt là quá tức mà
Lưu Tích lầm bầm, sau đó chửi to lên.
Có chuyện gì mà nhìn thảm quá vậy, hay là đi vui chơi với cô nương mà không đủ tiền nên bị người ta dung
Ngực nở nang
nện cho mấy cái
Lang Dã tuy nghe rõ tất cả nhưng vẫn lên tiếng trêu đùa, tiếng nói của Lang Dã không nhỏ âm thanh của hắn đủ để cho người qua đường nghe rõ rang, một số cô gái trẻ còn che mặt cười.
Hứ, ai bảo ta không đủ tiền, chỉ là bọn học sinh bên Quân Đường ỷ thế người đông, giành cô nương của chúng ta, chỉ chừa lại cho ta một cô nương béo, ép ta phải đi ngủ với cô ta. Ta không đồng ý, thế là bị bọn chúng gán tội
xúc phạm phụ nữ
đánh cho một trận đau đớn
Cái gì mà vô lý vậy, không chơi nữ nhân thì bị đánh à, Quốc Tuệ nhận rõ vết thương trên người của Lưu Tích vết thương quá nặng nề, tuy nhiên nhìn bằng hữu của mình bị đánh mà bỏ qua thì Quốc Tuệ và cả Lang Dã làm không được, huống chi là người của Quân Đường, vậy khác nào là mình qua nhà hang xóm chơi, tranh giành kẹo hồ lô với con hàng xóm nên bị anh, chị, em nhà con hàng xóm đánh chứ.
Đi, chúng ta đi quậy cái thanh lâu đó một lần đi, để ta xem bọn học sinh được đào tạo bởi Quân Đường so với chúng ta ai mạnh hơn
Quốc Tuệ khoát tay nói, cả đám người Lưu Tích trở nên mừng rỡ, tuy nói hai tháng trước Quốc Tuệ không bằng ai nhưng bây giờ chỉ cần cho hắn một thanh kiếm, hắn lại trở nên đáng sợ cực kỳ, thế công dồn dập như sói hoang tấn công làm cho đối thủ phải cực khổ không thôi.
Còn Lang Dã thì không cần nói, lúc nào hắn mà chẳng ngứa tay
……………………
Một tên thanh niên da trắng đang cởi cái quần còn dính lại trên người mình xuống, hắn nhìn vào ả nữ nhân gợi tình đang nằm trên giường tung ra
Mai hoa chỉ
kia, điều đó làm hắn chỉ muốn nhảy vào mà đại chiến một trận.
Nào, nữ nhân để ta xem nàng có bao nhiêu kinh nghiệm
Chưa để hắn nói xong, cửa phòng đột nhiên bị mở ra một cách mạnh bạo, chiếc quần đã tụt tới đầu gối còn chưa kịp kéo lên thì hắn đã bị một bàn tay thô rám kéo ra bên ngoài.
Ngươi, ngươi là cái tên khi nãy
Lưu Tích cười hả hê, hắn đang nhìn bộ mặt ngạc nhiên của tên này, một đấu mười thì hắn sợ nhưng nếu một đấu một thì hắn chấp tên này mười cái mạng.
Hihi, ấy dà ngươi ra ngoài đường lại không mặc quần, biến thái quá, biến thái quá, anh em, biến thái là phải đánh. Đánh
Vừa dứt lời, chưa kịp để hắn định thần thì một bàn chân đạp vào khuôn mặt trắng trẻo của hắn, sau đó là một cơn mưa bàn chân, chỉ thấy tên này bị giậm như giậm rơm rạ. Đối phương ra tay rất chuyên nghiệp, mỗi đòn đều đánh cho hắn đau lên đau xuống.
Rõ ràng là đã đánh người rất có kinh nghiệm mà, tên này chỉ kịp nhìn sang bên phải.
Chỉ thấy
Quốc Tuệ đang cầm trên tay một thanh kiếm gỗ, Quốc Tuệ đưa tay lau mồ hôi dưới chân hắn là năm sáu tên quần là áo lụa khác nhau đang nằm bất động. Lang Dã đang ngồi trên lưng một tên thiếu gia, xung quanh là la liệt mười mấy người đang nằm rên rỉ.
Cái gì đây, kéo ở đâu ra hai tên quái vật này vậy. Tên thiếu niên nghĩ vậy, rồi lập tức ngất xỉu.
Đằng xa, cô nương mập ban nãy đưa ra Mai hoa chỉ, dáng người không có đường cong đang cố tạo dáng miệng cười
Hi hi, đồ ngốc, ai bảo dám chê bản cô nương là béo
Khung cảnh ở thanh lâu quá mức là náo nhiệt, Quốc Tuệ nhìn tình cảnh hoảng loạn thì có chút cảm khái.
Hắn và thanh lâu không có duyên với nhau nha, lần trước thì hắn đốt cháy tầng hai Nghênh Khách Lâu, lần này thì hắn quậy tan tành cái thanh lâu này.
Lẽ nào nói, ông trời sinh mình ra là để phá thanh lâu, giải cứu đời các cô nương tội nghiệp sao?
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.