• 74

Chương 23: Nơi Âm U Quỷ Dị


Quốc Tuệ không phải là một người toàn tài, bản thân Quốc Tuệ tự cảm thấy như vậy, hắn tuy tiếp thu khả năng chiến đấu rất nhanh, học ca từ thơ văn rất mau, nhưng hắn tự thấy được tài năng của mình nhiều người khác cũng có được.

Tuy nhiên hắn vẫn có cái kiêu ngạo của riêng mình, hắn thấy mình vẫn hơn khối người, hắn chưa từng phải nể phục ai cả. Ngoại trừ hai người, Lang Dã và giờ là Kì Nam, chưa kể đến thứ nước thuốc kì diệu mà Kì Nam đã bào chế ra, chỉ tính đến việc tấm bản đồ được vẽ tỉ mỉ tới mức một người chưa rành xem bản đồ như Quốc Tuệ cũng dễ dàng xem hiểu ra được.

Một đường gạch xanh dẫn tới một chấm xanh lớn, đó chắc là vị trí của Lê Kiên, cô nàng còn cẩn thận vẽ ra hơn mười mấy con đường có thể đi ra khỏi khu rừng. Tính cách cẩn thận có lẽ là tính cách mà Quốc Tuệ cảm thấy đặc biệt nhất ở Kì Nam, nhưng vì cô quá nhút nhát cho nên không phát huy được đầy đủ phẩm chất của mình.

Trên tấm bản đồ da, có một dấu hình tròn màu đỏ lớn, xung quanh là hơn mười đường ngoằng nghèo đủ màu dẫn tới chấm đỏ, điều đó cũng đủ thế là Kì Nam đã dự trù tính toán tất cả mọi thứ như thế nào, từ lối đi cũng đã có hơn chục con đường để dự tính.

Đi theo con đường gần nhất tới địa điểm, Quốc Tuệ cũng thở phào nhẹ nhõm ra một hơi, thú vật xung quanh đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, không phải là loài lang sói nguy hiểm mà là những chú nai ngơ ngác nhìn Quốc Tuệ với ánh mắt lo sợ.

Đi khoảng chục phút, Quốc Tuệ bắt gặp một con suối nhỏ, nước suối trong như mặt gương, soi vào có thể thấy đáy, tiếng suối trong tì rào chảy tạo ra một âm thanh rất thanh nhã, cúi đầu lại uống một ngụm nước suối cho bớt khát Quốc Tuệ lần nữa thấy được sự kì diệu của thiên nhiên.

Hơi lạnh truyền từ cổ của Quốc Tuệ truyền xuống, nước suối tươi mát như một nguồn sinh khí dưỡng cho thân thể Quốc Tuệ như được thanh lọc, đang có ý định trầm mình xuống tắm một chút thì đột nhiên Quốc Tuệ thấy có thứ gì đó đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước suối.

Vật đang trôi là một cái bình ngọc, trôi từ thượng nguồn xuống. Chiếc bình được chạm khắc hoa văn rồng phượng tinh xảo, Quốc Tuệ tò mò đưa tay bắt lấy bình ngọc đang nhè nhẹ trôi, nhưng khi bàn tay hắn chạm vào bình ngọc thì chỉ thấy bàn tay hắn chạm vào mặt nước.

Nước lạnh cộng với cơn đau thường trực từ vết thương cũ làm cho Quốc Tuệ giật mình hoàn hồn, thì ra chỉ là ảo giác. Quốc Tuệ sợ run người, chỉ là một ngụm nước suối nhỏ thôi mà cũng đủ để cho Quốc Tuệ gặp phải ảo giác, thứ nước suối này chính là cái cạm bẫy của tự nhiên.

Một loại mê dược không cần pha chế, lắp ra hai chiếc bình rỗng Quốc Tuệ hứng đầy thứ nước suối này vào đầy bình, cẩn thận đóng nắp lại. Quốc Tuệ cảm thấy thứ này rất hữu dụng không phải bây giờ thì là tương lai.

Lấy ra tấm bản đồ, lần nữa xác nhận vị trí của mình, Quốc Tuệ vẽ lại một tiêu ký vị trí của con suối lên tấm bản đồ, rồi mới đi tiếp.

Tiếng gió dần dà không còn yên bình nữa, chúng dần trở nên sắc bén và nguy hiểm hơn, từng cơn gió vang lên như là tiếng những con dao sắc bén cựa vào nhau. Nắm chặt trong tay chiếc lồng cùng với cây dao bản to lớn, bàn tay Quốc Tuệ bắt đầu chảy nước ra.

Tiếng gió thét đã đủ làm người ta kinh hãi, không khí xung quanh như bị đông cứng lại, trở nên lạnh hơn lúc trước rất nhiều, chỉ thấy long tơ trên người Quốc Tuệ dựng đứng cả lên, phía trước, ở ngay phía trước có một bãi đất trống.

Cây cối cứ như là lo sợ cách vùng đất màu sậm đen đó chừng mấy bước chân thì không tài nào dám mọc lên, ngay cả một cọng cỏ cũng không thể mọc lên được.

Yên lặng, trong đêm khuya chỉ có âm thanh gió thét và tiếng thở chầm chậm của Quốc Tuệ, lúc này một cây kim rớt xuống đất Quốc Tuệ chắc chắn cũng nghe được, có nhiều lời đồn về U Minh thảo.

Loài cỏ xinh đẹp tượng trưng cho xui xẻo, nó mọc lên thường chỉ ở hai nơi. Nơi sắp có sự kiện đại xui xẻo nào đó xảy ra, hoặc là nơi có nhiều người chết. Nghe đồng rằng, ở vùng đất đó, nơi mà những nhánh cỏ U Minh xinh đẹp mọc lên thì tự động chim thú vài trăm bước chân xung quanh không dám lại gần.

Vùng đất đó cho dù có trồng bao nhiêu cây cỏ, có chăm sóc tới cỡ nào thì cũng không tài nào mọc lên một cành cỏ. Nhưng đó chỉ là tin đồn mà ít có ai chứng nhận, nhưng giờ Quốc Tuệ đã thấy được, tin đồn là không hề sai, thậm chí có phần đáng sợ hơn lời đồn rất nhiều.

Cẩn thận bước từng bước chân, Quốc Tuệ không dám gây ra một tiếng động mạnh, sợ rằng sẽ gây ra động tĩnh làm cho một cô hồn dã quỷ nào đó để ý tới, ánh mắt Quốc Tuệ lướt qua vài lần, hắn thấy ở ngay trung tâm bãi đất trống mọc lên vài ba nhánh cỏ.

Nhánh cỏ màu xanh đen, có vài chấm màu trắng hoặc dủ thứ màu, nhìn vào cứ như là một bầu trời đầy sao. Trên nhánh cỏ có một nhánh mỏng như sợi tơ màu trắng bạc không ngừng đung đưa theo gió, khi những nhánh cỏ của chúng chạm nhau thì tạo ra một ánh sang lấp lánh động lòng người.

Đủ đẹp để người ta có thể say mê khi nhìn vào nó, tuy nhiên không đủ để vươn tay ra hái khi người ta nghe đến tên của nó.

U Minh thảo

Thấy ánh sang lấp lánh của ngọn cỏ, lòng Quốc Tuệ bị dao động, cứ như hắn đã thấy lại được bầu trời sao ngày trước khi hắn rời khỏi thành Thăng Long, Quốc Tuệ ngay khi vừa bình tĩnh lại được thì đưa bàn tay ra phía trước, như không có tự chủ mà đi về phía trước.


Vút


Một âm thanh xé gió vang lên, nhắm ngay thẳng cánh tay của Quốc Tuệ mà như gió bay tới, đang chìm vào vô thức ánh mắt Quốc Tuệ sáng ra, nhanh chóng rụt bàn tay của mình lại, ánh mắt Quốc Tuệ như diều hâu nhìn chằm vào mặt đất.

Một vết cắt sâu thẳm, dám chắc nếu Quốc Tuệ không kịp rút cánh tay của mình về thì hắn sẽ bị cắt mất bàn tay ngay lập tức.

- Xâm phạm tử địa, tất phải tiêu vong. Bảo vệ U Minh, bất tử bất diệt

Một giọng nói đầy ma quái vang lên, nhìn về thì chỉ thấy một người trung niên có bộ dáng phờ phạc cùng làn da trắng bệch, đôi mắt vô thần như là một kẻ vô hồn, trên tay của người trung niên đó đang cầm một thanh đao bị sứt mẻ nhiều chỗ.

Bước chân của người kia như đang lết đi, bàn tay cầm đao vung lên chém xuống một cái, một tiếng gió rên lên, Quốc Tuệ nhanh nhẹn né tránh nhưng vì không nhìn thấy rõ ràng quỹ đạo của đường gió cho nên Quốc Tuệ cũng bị đường đao xẹt ngang qua cánh tay của mình.

Một dòng máu tưới bắn ra, máu tươi phủ lên mặt đất, đất cát màu đen như đang khát nước, hút sạch từng giọt máu mà Quốc Tuệ rơi vãi ra đất, nhìn thấy tình trạng đó Quốc Tuệ cảm thấy lo lắng hơn lúc nãy rất nhiều, tên trung niên vô hồn lần nữa vươn cánh tay ra chém thêm một đường.

Tuy uy lực của nó rất mạnh nhưng mà lại vô cùng chậm chạm, Quốc Tuệ nhanh chân chạy qua bên hông tiếp cận tên trung niên, né được một cú chém, Quốc Tuệ dùng cây dao bản chém vào hông tên trung niên, chiếc lồng đèn đập vào đầu tên trung niên, một chân của Quốc Tuệ gạt ngã tên trung niên, thanh dao bản kề sát cổ tên trung niên, giọng lạnh lùng nói

- Ngươi là ai?

Tên trung niên cũng không rên rỉ đau đớn hay có phản kháng gì như Quốc Tuệ tưởng tượng, chỉ rên rỉ mà phun ra một câu bằng giọng nói như của ma quỷ.

- Xâm phạm tử địa, tất phải tiêu vong. Bảo vệ U Minh, bất tử bất diệt

Đường đao của Quốc Tuệ lướt qua cổ tên trung niên, máu tươi phụt ra ngoài tên trung nei6n vẫn còn lải nhãi mãi đến khi máu đã chảy hết mới ngừng lại.


Rốt cuộc chúng là thứ gì cơ chứ?


Quốc Tuệ sau tất cả những chuyện trải qua, khiến hắn biết được một bí mật nhỏ. Những yếu tố tâm linh ma quái thật sự có tồn tại, và có thể là ngay cả thần tiên cũng có thể có tồn tại, giống như là bộ pháp của Mạc Vô Vi hay là như người trung niên này.

Dùng tay vuốt vết máu dính trên thanh dao ra Quốc Tuệ tiến tới nhắm vào U Minh thảo, nhưng chỉ đi được vài bước chân thì một bàn tay nắm chặt chân Quốc Tuệ lại.

- Xâm phạm tử địa, tất phải tiêu vong. Bảo vệ U Minh, bất tử bất diệt

Quốc Tuệ dùng hết sức bình sinh giãy chân ra, nhưng không được sau cùng khi hắn dùng dao chém gần lìa cánh tay của tên trung niên ra mới thoát được. Chưa kịp vui mừng thì, một loạt âm thanh u ám đồng loạt vang lên.

- Xâm phạm tử địa, tất phải tiêu vong. Bảo vệ U Minh, bất tử bất diệt

Không biết từ khi nào đã có hơn hai chục người đứng bao vây xung quanh Quốc Tuệ, tất cả bọn họ đều có bước chân phờ phạc, thần sắc vô hồn như người trung niên kia. Già trẻ, nam nữ có đủ cả trên tay ai không cầm cuốc cũng cầm theo dao kiếm, đủ loại binh khí.

Hàng loạt âm thanh xé gió vang lên, tuy uy lực không bằng lúc nãy nãy những cũng để lại trên người Quốc Tuệ mấy chục vết máu, chưa kịp cảm nhận được cơn đau thì Quốc Tuệ lập tức phải lộn ngay một vòng để tránh đợt tấn công tiếp theo.

Vô tình đao phong của những người đó chém vào vạt áo của Quốc Tuệ, làm rơi vãi bình nước ra ngoài, bình nước vừa rơi trúng da thịt của người trung niên lập tức vang lên một tiếng
Xèo
da thịt của người trung niên nhanh chóng co lại rồi chết.

Nhìn thấy một cảnh như vậy vừa làm Quốc Tuệ vui, vừa làm Quốc Tuệ sợ. Vui là vì đã tìm ra được một con đường sống, còn buồn là vì chỉ hứng có hai bình nước nếu nhiều hơn không chừng sẽ thật sự thoát nạn, bỗng một ý nghĩ điên cuồng chạy qua đầu Quốc Tuệ.

Lấy hai bình nước cầm trên tay, bật nắp và vung vẫy nước suối ra khắp bốn phía. Những tiếng da thịt cháy khét không ngừng vang lên, Quốc Tuệ đã đúng, khi vung hết bình nước cũng là lúc nguy hiểm nhất. Đám người đó chỉ đi chậm hơn một chút mà thôi, chỉ giết được vài người.

Tranh thủ được cho Quốc Tuệ vài giây thời gian, nhiêu đó cũng đã quá đủ, chỉ thấy Quốc Tuệ nắm chặt cái lồng đèn của Kì Nam, đưa lên cao miệng hp6

- Tế

Vừa dứt lời, trong đầu Quốc Tuệ đau như búa bổ, ánh sáng hồng của ngọn lửa trong lồng đèn đã biết đổi, chỉ thấy nó tắt đi, rồi từ đó nổi lên một ngọn lửa màu đỏ tía, ngọn lửa màu đỏ tía như quỷ dị vờn xung quanh thân thể Quốc Tuệ cứ như là ma trơi đang bay.

Nhiệt độ liền tăng cao kể từ khi ánh lửa kia xuất hiện, một tay Quốc Tuệ chỉ về phía trước, một tay đưa lên lau máu từ mũi chảy xuống. Ngọn lửa như nhận được lệnh như dã thú xông về phía đám người đó.

Chỉ trong phút chốc, ngọn lửa vờn quanh đám người kia.

Khi lửa qua, chỉ còn vương lại tro bụi màu tím.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.