• 74

Chương 9: Đối Chiến


Lúc Quốc Tuệ tỉnh dậy trời bên ngoài đã tối mịt, sao đã bắt đầu lên. Quốc Tuệ không biết là vì mình mà cả doanh trại đã quyết định dựng trại ở lại một đêm, để ngày mai mới hành quân. Việc này làm cho vài người vốn không có mấy hảo cảm với người của đại gia tộc có chút khó chịu.

Mấy người như vậy đều là người đã từng bị các đệ tử thế gia chèn ép, thậm chí có người mất nhà mất cửa vì bọn con ông cháu cha ăn chơi lêu lỏng. Mặc dù bản than Quốc Tuệ cũng không làm ra việc gì quá đáng, nhưng trong mắt của họ ngoại trừ vài người sớm đã có tiếng tốt thì đám thiếu gia còn lại ai cũng như ai.

Đều là lũ nhà giàu chân gác lên đầu bình dân đệ tử.

Tất nhiên những lời thủ thỉ sau lưng này Quốc Tuệ không hề biết một tí gì cả mà dù có biết thì hắn cũng chỉ sẽ làm ngơ đi. Khó chấp nhận, nhưng đó là sự thật, đám con cháu quan lại hầu hết đều là lũ ăn không ngồi rồi, tồi tệ hơn là lũ bức bách bá tánh bình dân. Đó dường như đã là một quy luật rồi, cứ kẻ có tiền mà không biết cách kiếm tiền đều là lũ phách lối.

Chuyện đó nơi nào cũng có thậm chí tới một nơi chỉ trọng dụng hiền tài như Đại Việt cũng không có tránh khỏi.

Mất vài giây để lấy lại bình tĩnh, Quốc Tuệ mới dần dà nhớ lại những việc mà hắn đã trải qua, hắn còn nhớ rất rõ là lúc đó mình đã phần nào buông tha rồi, khi con sói đầu tiên vồ tới, hắn cảm thấy trên cổ đau nhói, những tưởng hắn đã phải đi chầu ông bà ông vãi rồi.

Nào ngờ, hàm răng con sói chỉ cắn vào da bên ngoài, vết cắn không tài nào vào sâu được. Vì bởi lẽ, cổ của nó đã bị đạp gãy rồi, lúc đó rõ ràng là trời đã tối mịt nhưng nụ cười tự tin của Lang Dã vẫn kịp đặt vào mắt của Quốc Tuệ.

Sau đó, chỉ là một cuộc tàn sát một chiều hơn ba mươi con sói bị giết chỉ còn khoảng vài con còn sống để mà bỏ chạy. Lang Dã không hề dùng một đòn thứ hai nào cả, mỗi một đòn tấn công mà Lang Dã xuất ra đều mang theo mạng sống của một con sói.

Lang Dã cũng không hề chờ đợi lũ sói tấn công mình mới giết chúng, Lang Dã còn nhanh hơn cả một con sói, hắn chủ động tấn công và tiêu diệt bất cứ con sói nào trong tầm mắt, và con nào cũng vậy chỉ chịu nổi một kích.

Lần đầu tiên Quốc Tuệ thấy một người mạnh mẽ tới vậy, Quốc Tuệ hoàn toàn có thể nói rằng cho dù có là thị vệ cao cấp ở hoàng cung cũng chưa chắc đã mạnh như vậy, mặc dù có thể nói một người luyện võ vài năm thôi cũng đủ dùng hai đao bổ đầu chó sói nhưng chắc chắn chẳng có ai có ý định chủ động tấn công trừ phi người đó là cao thủ tuyệt đỉnh hoặc đơn giản là người đó muốn chết.

Cẩn thận kiểm kê lại mọi thứ, lúc này Quốc Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn là khi Lang Dã cứu lấy hắn không quên tiện tay cầm theo Chân Nhân Kiếm, nếu không có lẽ Quốc Tuệ sẽ quay lại để mà tìm Chân Nhân Kiếm.

Trong tay nải của Quốc Tuệ cũng vẫn còn yên vị quyển Thanh Tâm Quyết mà Mạc Vô Vi đưa cho hắn, kể từ cái ngày đó Quốc Tuệ cũng chưa từng mở ra xem bất cứ trang nào của quyển sách này, không hiểu sao lúc Quốc Tuệ dọn tay nải lại bỏ nó vào.

Quyển Thanh Tâm quyết này cũng không dài lắm chỉ vỏn vẹn chưa tới hai mươi trang mà thôi, quyển sách bên ngoài cũng đã khá cũ kĩ, nhìn ngắm một chút Quốc Tuệ lần nữa cất nó vào tay nải. Lúc này Quốc Tuệ mới để ý thấy mình đang ở đâu, hắn đang nằm trên một chiếc chiếu gỗ phủ lên đó là vài miếng gối bông được xếp lại ngay ngắn.

Xung quanh là một căn lều trống trải khá là rộng rãi, có thể thấy người trong quân đội đã đặc biệt chiếu cố tới một tên lính quèn như Quốc Tuệ. Điều này cũng phải thôi, dù gì đi chăng nữa thì cái chữ Trần trong cái tên của Quốc Tuệ có trọng lượng khá là nặng.

Quốc Tuệ bước ra ngoài lều, chỉ thấy bên ngoài cũng có vài trăm căn lều như giống lều của hắn chỉ là nhỏ hơn rất nhiều mà thôi. Có một vài căn lều đang đốt sang đèn, có thể là người trong đó đọc sách nhưng đó chỉ là thiểu số mà thôi.

Hầu hết các căn lều đều đã vắng tanh, chỉ thấy ở phần sân hiếm hoi đang đốt một đống lửa trại lớn, gần đó cũng có vài chục đống lửa nhỏ, quay quanh đống lửa là những người mặc quân phục đang cười nói vui vẻ.

Không khí có vẻ là khá thoải mái, có vẻ là do đóng quân ở cách thành Thăng Long không xa nên cũng chả sợ có hiểm nguy gì, lính canh cũng được tự do thoải mái. Còn đợt lính mới thì tụ tập với nhau làm quen, kết bạn, dù sao cũng đều là nam nhi không tính toán cho nên việc kết thêm bạn bè mới là điều rất dễ dàng.

Quốc Tuệ thấy từ xa, ở một đống lửa nhỏ đang quây quần khoảng hơn chục người, nhưng chẳng có ai nói chuyện gì cả tất cả đều tập trung lắng nghe một người đang nói không dứt. Quốc Tuệ dễ dàng nhận ra đó chính là Lang Dã, liền tiến tới chỗ của hắn


Rồi sau đó, Ngưu Tỷ á nha một tay bẻ thôi mà làm gãy sừng trâu luôn. À bởi thế người trong thôn ta mới tấm tắc mà khen. Ài… Đúng là gái mười bảy bẻ gãy sừng trâu mà…


Không biết Lang Dã đang kể đến chuyện gì mà khuôn mặt có vẻ hớn hở lắm, thậm chí có đoạn hắn còn thay đổi nét mặt của mình như của một ông già vừa lắc đầu vừa vuốt chòm râu mà hắn tưởng tượng ra. Hắn kể tới đó thì cả đám người mới bật cười sảng khoái.

Tên Lang Dã này làm người không hề câu nệ tiểu tiết, lại vui vẻ sảng khoái mới đó thôi mà đã kết bạn được với kha khá người rồi, có thể nhìn thấy trong đó có vài khuôn mặt non nớt tầm mười bảy,mười tám tuổi gì đó. Có lẽ tất cả đều là người mới.


Ây da, Quốc Tuệ mau vào đây, kể cho chúng ta nghe chuyện ở quê nhà của ngươi đi


Lang Dã từ xa thấy Quốc Tuệ thì vươn tay ra vẫy, nụ cười tự tin của hắn như có ma lực thu hút người khác.

Vừa nghe Lang Dã gọi tên Quốc Tuệ thì nguyên một đám người khuôn mặt biến sắc, có vài người từ nơi khác không biết, có vài người thì thầm vào tay họ, rồi trong thoáng chốc khuôn mặt của họ cũng trở nên biến sắc. Trong số họ có vài người vì lũ quần là áo lượt công tử ăn chơi mà mới phải đầu quân bỏ đi.

Nhắc tới những người giống vậy, họ đều có chút căm ghét lẫn sợ hãi, không ai nói gì cả, khi Quốc Tuệ đi tới nơi có vài người đã sớm nhích qua một bên nhường lại một khoảng rộng.

Quốc Tuệ ngồi bệt xuống đất, xung quanh mọi người đều duy trì khoảng cách với hắn. Quốc Tuệ ngồi trầm ngâm hôi lâu, động tác này của hắn làm cho mọi người có chút sợ, đâu có ai dám chắc là hắn là loại người hiền từ, nhỡ đâu hắn nói một tiếng cho người lôi cả bọn ra đập cho một trận tả tơi cũng không có gì lạ.


Chỗ ta sống à, là kinh thành, có người vui đùa, có lồng đèn, có người bán rau, hết rồi ta biết như vậy thôi


Quốc Tuệ cũng chả để ý gì mà ngồi xuống, hắn tò mò chuyện của Lang Dã hơn, nhìn về phía khuôn mặt phong trần đang nở nụ cười như nắng kia, hắn lúc này với dáng vẻ hung bạo tối qua là một sao.

Đúng lúc này, từ đằng sau một âm thanh nghiêm khắc vang lên


Trần đại thiếu, một khi cậu đã vào đây rồi thì không còn như lúc trước đâu

 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.