• 264

Chương 45 : Đấu Lôi Đài(2)


Vương Minh đang quan sát tình hình chiến đấu tại khắp 10 lôi đài. Tại lôi đài số ba có một vị trung niên tay sách đại đao.

Hắn đánh được đến trận thứ 4 thì có người mạnh mẽ lên khiêu chiến, hắn xin thua rồi bỏ cuộc.

Mặc kệ cho một số người cười chê. Hắn đi xuống, lo chữa thương nhưng đợi một lát sau đó hắn lại lên kiếm đối thủ yếu nhất để khiêu chiến.

Lần này hắn chỉ trụ được 3 trận rồi lại bị đối thủ mạnh mẽ khiêu chiến đánh hắn lùi mấy bước. Biết đánh không lại hắn liền chịu thua rồi đi chữa thương.
Nhưng chưa quá 3 khắc hắn lại kiếm đối thủ để khiêu chiến. Dù sao thì ban đầu cũng không giao trước là sau khi chịu thua thì không được khiêu chiến tiếp.

Biết bao nhiêu người đều cười chê hắn nhưng vị trung niên này cũng mặc. Hắn có vợ và con hắn cổ vũ hắn.

Vợ và con hắn cũng ăn không ít chửi rủa và những lời khinh bỉ. Trong mắt của người trung niên lóe lên sự kiên định và tự tin hắn sẽ làm được.

Trong khi Vương Minh còn đang để ý đến vị trung niên kia thì trên lôi đài số 1 và 2 có hai người màVương Minh quen biết trước.

Họ là 2 người thuộc đội ngũ 5 người Minh đã cứu tại lần trước. Người lên lôi đài số 1 cầm cự kiếm to lớn. Thân hình vạm vỡ.

Hắn mới lên đã một chiêu đánh rơi người thủ lôi đài. Đồng đội của hắn tay vác trường cung, lưng đeo cung tên.

Khi hắn lên lôi đài cũng không dùng nhiều sức lực trong vòng vài chiêu đã tay không đánh cho đối thủ bay xuống đài.

Người thủ lôi đài số 1 đứng trên lôi đài nhìn xuống khinh thường tất cả các đối thủ. Hắn hô lớn:

-
Cái tâm của cường giả, là phải không thể sợ. Cường giả có thể thua trận, không thể thua người !


Câu nói này khiến rất nhiều người đỏ mắt cũng nhao nhao lên đòi giáo huấn hắn. Có người đã mạnh mẽ lao lên đài số 1.

Vương Minh nhớ lúc trong rừng người cầm kiếm đã nói hắn tên Thế Hùng. Người cầm cung âm trầm ít nói tên Cảnh Phong.

Đoàn đội của họ đáng lẽ ra còn 3 người nữa. Người sử dụng phi đao cũng không phải kẻ yếu kém. Có thể một chiêu liệp sát được một đầu linh thú cấp 3.

Tài nghệ này đặt ở bất kỳ dong binh đoàn nào đều sẽ được đối đãi như thượng khách. Đến khi người thứ ba đòi lên lôi đài giáo huấn Thế Hùng, hắn đã phát chán liền một chiêu chém đôi người khiêu chiến.

1 kiếm mạnh mẽ chém thẳng từ đỉnh đầu xuống háng. Chia đôi đối thủ. Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy khiến rất nhiều người yếu gan chịu không được nôn ọe không thôi.

Vương Minh cũng suýt nữa cũng phải nhìn lại điểm tâm của mình. Hắn lại tự mình hỏi mình
đây thật là thiên giới hay sao?


Thủ đoạn của người cầm cung cũng không kém. Đến người khiêu chiến thứ ba hắn liền rút tên nhắm thẳng một nhát bắn giữa trán của đối thủ.

Tên xuyên qua não xé gió trên không trung rồi biến mất sau bãi đất trống. Tên lực thật mạnh mẽ. Từ đó trở đi cho đến hết ngày đã không còn ai dám khiêu chiến hai người này.

Bên bãi đất trống một cô gái tóc đen thân mặc váy đỏ ngắn, Để lộ ra bộ đùi trắng nõn. Chân đeo ủng da cao quá đầu gối. Lưng đeo trường kiếm. Là cô gái đã bày ra trận pháp trong tiểu đội năm người tại Thôn Kiếm Lâm.

Vương Minh nhún vai mỉm cười,Đội ngũ thật cường hãn. Có họ gia nhập Vương Minh dong binh đoàn hắn đã có cường giả đỉnh tiêm của dong binh đoàn.

Đã đủ thực lực so sánh với các thể lực dong binh đoàn khác. Vương Minh tuy mạnh mẽ nhưng hắn không dễ dàng ra mặt.

Đây là dong binh đoàn để Minh kiếm tiền. Phong cũng không muốn bị binh đoàn bó buộc. Nếu muốn có được sự tự do vậy điều cần thiết là phải có được những trợ thủ đắc lực.

Cô gái váy đỏ vừa lên tràng thì các nam nhân đã không kiềm chế được hô hào không dấu được vẻ ái mộ.

Ánh mắt của Minh đảo ngang rất nhanh cũng đã tìm thấy một hình dáng nóng bỏng không thua gì cô nàng váy đỏ.

Ở một góc có một cô gái tóc đen áo lụa trắng đứng như cây liễu trước gió. Thướt tha yểu điệu.

Bên cạnh là một chàng thư sinh mày ngài mắt phượng có vài phần mềm mại nhưng vẫn không làm mất đi những nét nam tính.

Thư sinh tiêu sái tươi cười bình luận và giải thích những chiêu thức trên lôi đài cho cô bé áo trắng.

Cô gái váy đỏ chấp tay cung kính hướng Vương Minh hành lễ:

-
Tiểu nữ Nguyễn Phương Dung, có chút tài mọn về bày trận. Muốn được đem tài mình ra giúp minh chủ mong minh chủ thu nhận.


Sau đó dùng tinh thần lực phất tay một cái, hơn 21 linh thạch hạ phẩm bay ra khỏi bàn tay lao ra các hướng.

Sau đó một tụ linh trận đơn sơ đã được bày ra, Linh khí từ tứ phương ùa ạt bay đến. Khiến nồng độ linh khí trong trận phải nhiều hơn ba lần so với bên ngoài.

1 trận pháp đơn giản đã có lực lượng thế này. Một số gia tộc nhỏ cũng phải thèm rỏ rãi. Cứ tính một tu luyện giả cần nhất đó là có thể hấp thu được linh khí để tích súc đầy đủ linh lực mới có thể tiến cấp.

Có thể hấp thu linh thạch nhưng linh thạch quá xa xỉ, không phải ai cũng có thể dùng. Nhưng trận pháp lại có thể để cho rất nhiều người dùng một lúc. So với đan dược và linh thạch, trận pháp sư là sự trợ giúp rất lớn cho sự phát triển của một thế lực.

Hơn nữa bày ra tụ linh trận linh thạch trong trận lại tự hấp thu lấy linh khí cần dùng trong lúc duy trì trận pháp nên trận pháp sau khi bày ra sẽ dùng được rất lâu.

Vương Minh cũng mỉm cười hài lòng. Tuy cô bé này không thể tu luyện nhưng với thiên phú về trận pháp chắc chắn đặt ở đâu cũng được trọng dụng.

Hắn giờ không thu sẽ có người khác tranh dành đến sứt đầu mẻ trán.Minh đứng trên khán đài sau đó dùng tinh thần lực bắn về phía cô gái váy đỏ một cái không gian giới chỉ.

Không gian giới chỉ lơ lửng trên không trung. Khoảng cách giữa chỗ Phong đứng cách cô gái tầm 50 bước. Với khoảng cách này muốn dùng tinh thần lực cách không khống vật thật sự đã thể hiện ra tinh thần lực mạnh mẽ.

Lúc trước có một thời đã dấy lên Vương gia tam thiếu đã bước vào xuất thần cảnh khiến cho bao thế lực bán tín bán nghi.

Ngày này xem qua biểu hiện của Vương Minh, thật sự không có lửa thì làm sao có khói.

Tuy nói rằng qua biểu hiện của Vương Minh vẫn chưa thể quyết định hắn đang ở cảnh giới nào nhưng so với tinh thần lực của Dung cô nương vừa rồi đã biểu hiện chỉ có hơn chứ không kém:

-
Dung cô nương khách sáo. Vương Minh ta có thể thu phục tiểu đội năm người của cô thật sự là vinh hạnh của tài hạ. Mong cô nương rời bước lên đây nói chuyện.


Vương Minh mặt mày tươi cười rạng rỡ. Dung cô nương nhìn Minh với ánh mắt ngạc nhiên. Đội năm người của họ chưa đến đây được bao lâu đã có người chú ý.

Thế lực của Vương gia quả không thể lường. Dưới khán đài ở một góc xa một thư sinh và cô gái áo trắng cũng ngạc nhiên không thôi.

Trong lòng người thư sinh thì thào một tiếng
chã lẽ là ân công? Sao có thể?
. Đang suy nghĩ miên man thì Vương Minh đã hướng phía thư sinh lên tiếng:

-
Cảnh Phong huynh. Hôm nay đã có duyên gặp mặt vậy mời huynh và hai vị biểu muội lên đây cùng ta uống một chén.


Sau đó lại hướng phía lôi đài số 1 và lôi đài số 2:

-
Thế Hùng huynh, Cảnh huynh, ta nghĩ hôm nay đã không còn ai lên khiêu chiến hai người vậy sao không lên đây cùng ta uống một ly?


Trong lúc này toàn trường im lặng. Kể cả các lôi đài đang phát sinh chiến đấu cũng không khỏi đình chỉ. Không phải ai cũng hiểu chuyện gì vừa sảy ra liền xầm xì quay sang hỏi người bên cạnh.

Những người đứng trên lôi đài cũng lùi lại đề phòng đối thủ nhưng cũng vểnh tai lên nghe ngóng. Không hiểu 5 người này là ai lại được Vương gia tam thiếu biết tên.

Thế Hùng đứng trên lôi đài cũng súc động. Họ mới đến nơi này chưa quen biết ai. Suýt nữa còn bị linh thú làm thịt, may mà được người cứu.

Hôm nay lại được thiếu gia nổi tiếng nhất Thôn Kiếm Thành biết tên, thế lực và tình báo của Vương gia quả không phải nhỏ. Thế Hùng chắp tay cung kính.

-
Đa tạ minh chủ chiếu cố. Hai huynh đệ chúng tôi đang tiếp nhận khiêu chiến. Nếu bỏ đi sẽ khiến chư vị anh hùng ở đây cảm thấy chúng ta đang khinh thường họ.


-
Nếu chúng tôi có duyên gia nhập Vương Minh dong binh đoàn, kính xin minh chủ sau này chiếu cố nhiều cho.


Nói xong Thế Hùng sảng khoái cười khoái chí.

-
Tốt !!! Ở đây tại hạ có một ít rựu xin mời nhị vị uống giải khát.


Nói xong Vương Minh lại dùng tinh thần lực phất tay một cái. Hai binh rựu và hai đĩa thịt linh thú còn bốc nóng cách không lơ lửng đến trước mặt hai người Thế Hùng và Cảnh.

Hai người cũng không khách sáo đưa tay bắt lấy ngồi xuống vừa ăn vừa uống rựu trên lôi đài vẫn còn máu trong lúc thi đấu để lại.

Dưới khán đài mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về những nhân vật được Vương Minh nhắc đến. Thực lực quả thật rất mạnh.

Riêng với biểu hiện của ba người vừa rồi đã đủ làm mọi người kinh hãi không thôi. 1 chiêu lấy mạng một võ giả cùng cấp.

Tuy rất nhiều người muốn đi lên khiêu chiến hai người Thế Hùng nhưng khi nghĩ đến 1 kiếm chém đôi đối thủ và 1 tiễn lúc trước lại không khỏi rùng mình.

Các đại đoàn trưởng cũng cảm khái không thôi về thủ đoạn lôi kéo người của Vương Minh.

Lúc đầu họ chỉ muốn đến xem bản lĩnh của vị công tử trẻ tuổi này nhưng sau hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Với biểu hiện về tinh thần lực mạnh mẽ đã trấn áp quần hùng.

Tam thiếu gia quả thật có chút bản lĩnh hơn người chứ không phải hàng quần là áo lụa.

Với bản lĩnh cách không khống vật như vừa rồi sợ rằng lời đồn về xuất thần cảnh của Vương gia không phải là không có nguyên do.

Hôm nay Vương Minh cũng cần xuất ra chút thực lực. Về những lời đồn thất thiệt Trấn Phong cũng không muốn nghĩ nhiều.

Sợ đầu sợ đuôi bó chân bó tay thật sự rất khó làm việc. Lo trước lo sau không phải bản tính của Minh. Vị thư sinh dẫn hai cô gái đến bái kiến Vương Minh.

Cũng không quên quay sang cúi đầu chào mọi người ngồi trên vị trí khách quý. Sau khi khách sáo vài câu thư sinh Cảnh Phong quay sang cúi đầu bối rối:

-
Xin hỏi minh chủ, không biết làm sao lại biết tên chúng tài hạ?


-
Ha ha ha... Phàm là những người đến Vương gia ta bán tài liệu linh thú cấp 6 đều sẽ được ghi nhớ tên tuổi. Các hạ nói đấy là thần thông gì hay sao?


Nói đến đây thì các đại dong binh đoàn đều giật mình. Tài liệu linh thú cấp 6 Sao có thể?

Hôm trước có nghe nói có một tiểu đội dong binh đoàn vác linh thú cấp 6 đến Vương gia bán, thì ra là những người này.

Thể nào mạnh mẽ như vậy,Nhưng có gì đó không đúng. Với cảnh giới của bọn họ tuy mạnh mẽ nhưng hình như vẫn chưa đủ để liệp sát linh thú cấp 6.
Vương Minh cũng tươi cười nhìn những người này. Họ không giống như đang sở hữu không gian giới chỉ.

Vương Minh mới vừa rồi hào sảng tặng cho Dung cô nương một cái. Nếu không có không gian giới chắc chắn những người này đã bán tài liệu linh thú.

Mặc dù không kiểm tra nhưng tài liệu cỡ đó cũng chỉ có thể đem đến Vương gia để bán mà thôi,Vương Minh đoán đúng.

Người thư sinh nghe vậy thì bao nhiêu nghi ngờ đều tan biến hết. Đến Thôn Kiếm Thành bọn người họ đã nghe không ít việc về người cường giả thần bí kia, nhưng không ai biết tên của người đó.

Kể cả người của Vương gia. Kẻ đó thỉnh thoảng đến bán các loại tài liệu cao giai nhưng không để lại danh tính. Âm trầm ít nói khiến không ai dò sét được gì.

Khi Dung cô nương dùng tinh thần lực quét qua không gian giới chỉ thì không khỏi bỡ ngỡ.

Riêng một chiếc không gian giới chỉ đã có trị giá xa xỉ. Chỉ có những trưởng đoàn của các đại dong binh đoàn mới có thể sở hữu.

Vậy mà minh chủ đã hào phóng tặng nàng một cái. Trong không gian giới lại có những 500 linh thạch hạ phẩm.

Không cần hỏi cũng biết, nàng đã là thuộc thượng vị giả của Vương Minh dong binh đoàn.

Ba vị đường chủ củaVương Minh dong binh đoàn thấy được không gian giới chỉ cũng không khỏi hâm mộ không thôi, nhưng sét về bản lĩnh của vị cô nương này vừa thể hiện họ cũng không ghen tỵ.

Người có thực lực ở đâu cũng sẽ được tôn trọng. Vừa lúc mọi người đang cao hứng trưởng đoàn Hắc Huyết dong binh đoàn Hắc Nguyệt cô nương đã hướng người cô gái áo trắng lên tiếng:

-
Tiểu muội muội thật xinh đẹp,nếu có rảnh sau này ghé Hắc Huyết dong binh đoàn ta dạo chơi. Tỷ tỷ sẽ tận tình địa chủ.


Xà Ảnh nghe vậy cũng lắc đầu:

-
Hắc Nguyệt muội muội. Tiểu cô nương khả ái vậy đến dong binh đoàn của ngươi không phải sẽ bị tên Huyết Minh hù chết sao. Có muốn tận tình địa chủ thì phải dạo chơi Thể Tu dong binh đoàn của ta.


-
Lão Xà người có gì tốt. Hỏa Long dong binh đoàn của ta đầy rẫy những nam nhân ưu tú. Có đến thì phải đến Hỏa Long dong binh đoàn ta làm khách.

......
............
...............còn tiếp
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.