Chương 5: Vương Gia Trang
Vương Minh chậm rãi vừa ngắm phong cảnh vừa tìm đường từ bìa rừng đi về phía Vương Gia Trang. Đường dốc thoai thoải mang vết dấu của nhân loại.
Chứng tỏ con đường này thường ngày rất nhiều người lui tới. Xa xa Minh nghe thấy tiếng của nhân loại đang hô hào hình như đang tìm kiếm ai đó:
- Tam thiếu gia, người ở đâu!
- Minh ca ca huynh ở đâu?
- Minh nhi ngươi lăn ra đây cho ta!
Hình như bọn họ đang gọi mình xa xa sâu trong rừng. Vương Minh cảm thấy ấm áp. Mặc dù chỉ là người xuyên việt đến nơi này nhưng chủ nhân của cơ thể có huyết thống nồng đậm với tộc nhân.
Vương Minh có thể cảm thấy sự ấm áp của huyết nhục thâm tình xuất phát ra từ đó. Hít mạnh 1 hơi Vương Minh tung cước bộ chạy nhanh về hướng phát ra âm thanh.
Tiếng gió vi vu đập vào mặt khiến Vương Minh vui mừng. Tốc độ thật là nhanh. Nếu đi thi chạy đua Olympic với cơ thể này chắc chắn ăn đứt huy chương vàng.
Cũng vì chủ cơ thể không thể tiếp tục tu luyện linh khí nên đã đem cơ thể này tu luyện đến mức tận cùng.
.
Trong các cấp bậc tu luyện của thể tu Vương Minh đã tu luyện đến mức luyện cốt đại thành đỉnh phong, đang 1 chân bước vào ngưỡng cửa của luyện huyết cảnh.
Người bình thường chỉ tu luyện đến luyện mạch, tăng trưởng mức độ dẻo dai của kinh mạch để dễ dàng hấp thu linh khí hơn thôi.
Vì chỉ cần tu luyện được linh lực, cơ thể sẽ theo đà hấp thu linh khí mà từ từ biến đổi trở lên mạnh mẽ hơn. Từ cốt cách cho đến linh hồn. Con đường của thể tu tuy cũng có chút thành tựu nhưng vất vả và gian nan hơn nhiều.
Nhưng đối với Vương Minh lúc này như thế cũng khiến hắn mừng rơi lệ. Chuyến xuyên việt này hắn quá lời. Vương Minh chạy không mỏi mệt. Chỉ vài ba phút đã đến nơi phát ra âm thanh:
- Các vị đang tìm ta?
Từng tốp người ngoái đầu lại. Đứng giữa dòng người là 1 vị trung niên. Thoáng nhìn tầm ngũ tuần, mái tóc hoa râm nhưng trong trí nhớ Vương Minh biết ông đã ngoài 300 tuổi. Đấy là đại gia gia Vương Thiên Nhất. Vương Minh khẽ cúi đầu khom lưng cung kính:
- Đại gia gia, Minh nhi thật có lỗi để các vị lo lắng.
Vị trung niên khẽ run người, mắt hơi ướt nhẹ nhàng chạy tới vỗ vai Vương Minh:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Bao năm qua đại gia gia vẫn luôn tự trách. 1 thiên tài trăm vạn năm khó gặp của Vương gia lại bị phế trong tay của lão.
Lão cảm thấy mình thật sống uổng. Chỉ cần có thể khôi phục thiên phú tu luyện cho tiểu tử này, lão sẽ sẵn sàng trả bằng mọi giá.
Lão cũng biết khi một thiên tài được người khác ngưỡng mộ lại trở thành phế nhân. Ngoại trừ thân thể khỏe mạnh hơn người thường thì không gì khác biệt.
Huống hồ chi tiểu tử này lại là cháu nội của lão. Lão cũng biết lý do Vương Minh mất tích mấy ngày nay. Đã bao năm lão không tiếc công 1 mình sâm nhập Thôn Kiếm Lâm, trải qua thiên tân vạn khổ nhưng cũng không cách nào kiếm được 1 gốc Tạo Hóa Thảo.
Đó là 1 loại thần thảo có thể sánh ngang với Hồi Sinh Đan có thể giúp cho con người kiến tạo lại đan điền.
Nếu là người bình thường chưa từng tu luyện thì chỉ cần một ít thần vật, tuy hiếm hoi nhưng với tài lực của Vương gia cũng sẽ rất dễ dàng tới tay.
.
Nhưng Vương Minh lại đã từng kiến tạo đan điền nên độ khó trùng kiến lại thật sự không thể dùng thần vật thông thường có thể chữa trị được.
Cho dù đan điền của Vương Minh không bị hủy hoàn toàn nhưng với mức độ hư hỏng thật khó mà khôi phục lại hai ba phần. Chỉ có cấp bậc chí tôn mới có thể chế luyện ra Hồi Sinh đan.
Vật liệu của Hồi Sinh đan cũng thật khó kiếm. Đừng nói là tại Đấu Linh đại lục, kể cả ở Thiên Minh Trung Lục loại đan dược này cũng chỉ được sở hữu rất hiếm hoi bởi các siêu thế lực.
Tài lực của Lôi gia, cho dù có thể sếp hàng một hai tại cái Đấu Linh Đại Lục nghèo nàn này nhưng so với các siêu thế lực tại Thiên Minh Trung Đại Lục thật không đáng là gì.
.
Trên đường về Vương Gia Trang Vương Minh rất cảm động khi được các tộc nhân an ủi và động viên. Sống trong thế giới cường giả vi tôn này.
Mất đi lực lượng và thiên phú tu luyện đồng nghĩa với việc mất đi sự tôn trọng và kính nể của người khác. Nhưng Vương gia rất đoàn kết.
Mọi người đều biết nếu không nhờ sự hy sinh của Vương Minh kiếp nạn của gia tộc gần 10 năm trước thật khó thoát khỏi sự hủy diệt của gia tộc. Đi bên cạnh Vương Minh và đại gia gia là một cô bé tầm 16 tuổi.
Đôi mắt đăm chiêu khẽ liếc Vương Minh. Tuy không nói gì nhưng Vương Minh vẫn cảm thấy mình có lỗi. Đôi mắt cô bé đỏ hoe mang vẻ tức giận và đầy tự trách thầm im lặng.
.Khi vào đến nội viện, Thiên Nhất đuổi các tộc nhân đi, khẽ khép cửa trong đại sảnh. Trên đại điện đã có phụ thân Vương Chí Hào, nhị gia gia và tam gia gia.
Cố bé trẻ Vương Nhã Lan cũng theo vào. Cô bé nhẹ nhàng pha trà như sự việc tiếp diễn không liên quan gì đến cô.
Mặc dù không lên tiếng nhưng Vương Minh biết cô bé đang tự trách.Sống trong cái thế giới cường giả vi tôn. Vì để tồn tại các thế lực sẽ không tiếc thủ đoạn cướp tài đoạt bảo chém giết lẫn nhau.
Xong tài bảo lớn nhất vẫn là nhân tài. Cho dù là thiên tài cũng cần có thời gian để trưởng thành. Nếu thiên tài vẫn lạc thì sẽ không còn là thiên tài mà chỉ là 1 cái xác.
Vì để bảo trụ tầng tầng lớp lớp thiên tài nối tiếp kế nghiệp, làm lớn mạnh thêm thế lực của gia tộc, đế quốc hay tông môn; Các thế lực không chỉ níu kéo, thu phục mà còn cướp đoạt các thiên tài từ trong tay các thế lực khác. Nếu cướp không được còn có thể hủy.
.
.
Mọi người ủng hộ cmt đểmình sẽ cố gắng làm tốt hơn =)) hắc hắc