• 264

Chương 74 : linh hồn thể Hồ Điệp


Lúc còn lịch lãm tại Thôn Kiếm Lâm Minh tuy không phải bá chủ nhưng cũng không mấy ngại các loại linh thú ở đó nhưng từ khi đến đây suốt ngày gặp phải mấy loại linh thú cao cấp biến dị.

Vài loại còn có cả dị hỏa địa cấp khiến Minh chỉ có nước chạy dài. Nhị vị sư phụ chỉ ra tay khi Minh gặp nguy hiểm mà thôi.

Còn không hai lão nhân gia cũng mặc kệ, cái gì mà? kiếm tốt thì phải mài. Đôi khi bị linh thú phun lửa đốt cháy xém cả lông mày. Muốn thu phục được dị hỏa thì phải đến được nơi có dị hỏa đã.

Minh chỉ muốn khóc.

-
Tiểu tử, còn nhớ tiểu nữ tử Nguyệt Hà kia đã nói chưa? Ở trung tâm của phiến thiên địa này có người của Vương gia luyện tập.


-
Rất có thể tiểu nữ tử Nhã Lan đang ở đó. Ngươi còn không nhanh chân đến đó coi bộ sẽ bị người khác cua mất. Ở đó mà khóc.


Tiếng của Đan Tổ vang vọng làm Minh bực mình. Đệ tử muốn sao, không có cách nào thoát khỏi cái con gà đầu rắn này chứ? Có muốn dây dưa không dứt với nó sao?

-
Sư phụ, Long Biên kiếm pháp có hư chiêu có thể hù được người, kẻ địch khó phòng, nhưng cái con xà kê này ngu hơn bò lại không biết sợ. Làm sao đánh?


-
Ha ha ha, lão mặt đen đồ của ngươi vô dụng rồi.


-
Bà giỏi lắm sao mụ chằn? Võ công của ta không dùng được còn của bà khá hơn sao?


-
Minh nhi ngươi dùng Phục Ngưu Thần Chưởng dương kình đánh nó.


- Được!!

Vương Minh quay phắt người lại sử dụng Phục Ngưu Thần Chưởng 36 chiêu liên miên bất tuyệt bắt đầu với thế Lưỡng Ngưu Tranh phong, rồi lại Ngưu thực Ư Dã và kết thúc bằng chiêu Ngưu Hổ Tranh Phong.

Chiêu này nối liền với chiêu kia đánh cho ưng xà không biết đâu là trời là đất. Khi Minh lùi lại thì ưng xà chóng mặt ngã gục, lắc lắc cái đầu rồi hét lên một tiếng lớn đứng dậy.

-
Bỏ mẹ, thôi chạy lẹ cho rồi.


Minh nản trí cất cao bước rồi cứ thẳng đường đến trung tâm địa lục chạy chối chết. Thiên nhân hợp nhất giúp cho Minh liên tục hấp thu linh khí không ngừng nghỉ.

Bước theo cước bộ của Thiên Mã Hành Không Thoái thức thứ nhất: Hành Lưu Thoái. Chiêu thức di chuyển trên mặt đất với tốc độ như thuấn di.

Ưng xà bị bỏ rơi một quãng xa nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn cứ theo sát con mồi béo bổ. Vương Minh một đường chạy thẳng mà buồn bực không thôi.

Thủy chung mãi vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của con gà chết tiệt này. Nó to như con trâu, hai chân rắn chắc chạy nhanh còn hơn cả đà điểu. Đầu rắn rít lên những tiếng xì xèo làm rởn cả tóc gáy.

Thỉnh thoảng 2 cánh của nó lại phát ra những đao chiêu xé gió bay đến đánh thẳng vào lưng Minh khiến Minh phải để ý né tránh.

Tuy Minh mặc Hắc Long Giáp nhưng cũng không dám ngạnh kháng bừa bãi. Chạy được hai canh giờ thì truy đoàn của xà kê lại có thêm mấy con linh thú cấp 6 gia nhập.

Xà kê có phong thuộc tính nên tốc độ khá nhanh. Mặc dù mới có cấp 5 nhưng so tốc độ mấy con linh thú vừa gia nhập cũng khó bằng.

Vương Minh bị mấy con linh thú chặn đầu suýt nguy. 2 vị sư phụ trong Hắc Giới lại thỉnh thoảng cười đùa như rất vui khi người gặp họa khiến Minh bực tức không thôi:

-
Nhị vị sư phụ đệ tử sắp chống hết nổi rồi, nhị vị có chiêu gì thì xin nói mau đi. Bằng không con lại dùng hộ trận rồi trốn vào Hắc Giới đi ngủ sớm.


-
Cái gì mà đi ngủ, tiểu Minh à mấy con theo ngươi da dày thịt béo lại có thú đan. Lấy thú đan của chúng cho sư phụ rồi ngươi muốn đi đâu thì đi.


-
Ta cần thú đan của chúng để luyện chế vài loại binh khí. Lão tử ta ngứa ngáy chịu không nổi rồi.


-
Sư phụ ngứa tay có thể ra ngoài thoáng gió, tiện thể đuổi mấy con trời đánh này giúp đệ tử à.


-
Haizz tiểu tử ngươi quay lại chém mấy con thú này đi cứ ở đó nói nhảm làm cái gì. Tức chết lão nương rồi đây này.


-
Đan sư phụ, bộ con không muốn sao? Là linh thú cấp 5 và cấp 6 đó! Đệ tử còn chưa có bản lĩnh đó đâu à.


-
Ngươi cầm bảo mà lại không biết dùng. Uổng công lão tử tinh chế lại binh khí cho ngươi hừ!


Thấy Khí Tổ bắt đầu bực mình thì Vương Minh cũng cảm thấy lão nhân gia có chút vô lý. Cái gì mà cầm bảo lại không biết dùng?

Suy nghĩ một lát thì nhớ đến 2 thần vật đấu giá được. Hồ Điệp kiếm Minh dùng có chút không quen tay vì đây là gươm tức kiếm có một lưỡi lại hơi cong như kiếm Nhật.

So với Hoàng Kiếm chỉ sắc bén hơn, tài liệu tốt hơn thôi chứ chưa thấy có gì đặc biệt. Tuy là thần vật nhưng không phải đã báo hỏng rồi hay sao?

Sư phụ chỉ bảo Minh nhỏ một giọt máu lên thân kiếm và áo giáp sau đó bảo mặc áo giáp vào. Áo giáp và Hắc Dung trở thành một thể.

Áo giáp này có công hiệu đổi hình thù của quần áo của Minh. Ngoài việc này ra thì chưa thấy có công hiệu gì tốt hơn.

Đây là áo giáp cao giai chắc chắn lực phòng thủ cũng không tồi. Nhưng nếu bị mấy con trâu kia nó đụng vào thì Minh cũng phải sợ xương cốt không còn.

Có những điều thà tin là có còn hơn tin là không có. Biết sợ là bắt đầu của trí tuệ. Cho dù Hắc Long giáp có là thần vật đi chăng nữa Minh cũng không dám cứng rắn chịu một trảo của mấy con linh thú đang truy đuổi mình.

Minh dùng phân tâm tam dụng một phần để ý chạy trốn, một phần tinh thần để ý đến các hướng đi của các linh thú và một phần đem vào Hồ Điệp Kiếm.

Không gian của Hồ Điệp kiếm chỉ là một mảnh đất đơn sơ cằn cõi không có một bóng người. Thật không ngờ Hồ Điệp Kiếm cũng có một không gian riêng biệt.

Khí sư phụ cũng chả nói gì cho Minh biết. Kỳ lạ là trong không gian của Hồ Điệp, Minh đi đến đâu thì ánh sáng theo Minh đến đó nhưng Minh không thể nhìn xa hơn trăm thước (40 m).

Dùng Long Biên kiếm pháp bằng Hồ Điệp kiếm có chút không thoải mái vì đây là loại 1 lưỡi, sống kiếm cong cong nên sử dụng Long Biên Kiếm Pháp không mấy linh hoạt.

So với Vương Minh kiếm huyền giai cấp 5 là thanh kiếm 2 lưỡi. Thân kiếm mỏng và sắc bén Minh dùng rất tiện tay. Không ngờ Vương Minh kiếm đem đến đây lại báo hỏng sau vài lần đụng độ khiến Minh buồn bực không thôi.

Minh dùng tinh thần lực đi lại trong không gian của Hồ Điệp thời gian rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy gì. Tình thần lực dù có khuếch tán cũng chỉ là một mảnh hư vô.

Minh vẫn để một phần thần trí để chạy trốn. Đoàn linh thú truy đuổi đã tăng lên đến vài chục con đủ các loại. Minh vẫn biết đến điều này nên càng lúc càng cảm thấy bất an.

Cũng may là mấy năm nay Minh đã đem thân thể của mình tu luyện lên mức độ khủng bố.

Mồm nhai tinh thần thảo như nhai kẹo. Thỉnh thoảng chán quá thì ném vài viên Tinh Thần Đan mùi hoa quả vào miệng.

Minh có thể chạy không ngừng nghỉ cả tuần trời. Nhưng Minh cũng biết thời gian của hắn đang dần bị cạn mòn. Đến khi nào không chạy nổi nữa thì cũng chỉ có nước bày hộ trận rồi trốn vào trong Hắc Giới.

Hy vọng Hắc Giới có thể tàng hình đợi linh thú chạy qua rồi mới từ từ ló đầu ra mà thôi.

Tìm mãi mà chả thấy gì trong không gian của Hồ Điệp, Minh chán nản ngồi bệt xuống tĩnh tâm lắng nghe bốn phía suy nghĩ.

Nhị vị sư phụ mãi đến khi tới Địa Cầu mới học được Long Biên kiếm pháp và Phục Ngưu Thần Chưởng nhưng trước đó hai người đã nổi danh Thiên Linh giới.

Võ công của họ xuất nguồn từ Thiên Linh Tiên giới chứ không phải từ Địa Cầu. Nói về võ học thì Địa Cầu không thể bằng Thiên Linh giới được. Vậy Thiên Linh giới có cái gì đặc biệt?

Đang vắt óc suy nghĩ thì Minh nghe thấy tiếng nức nở như ai đó đang khóc lóc. Minh đứng dậy chạy lẹ đến phía phát ra âm thanh.

Một cô bé má đỏ môi hồng ôm mặt khóc nức nở trên bãi cỏ không người. Vương Minh tới gần cô bé quỳ xuống vỗ nhẹ đầu nữ hài tử:

-
Tiểu muội muội, tại sao muội lại khóc, nhà muội ở đâu ca ca đem muội về.


Gặp được một người ở trong thế giới của Hồ Điệp. Hồ Điệp tức «bươm bướm» Nhưng nhìn quanh cũng chả có con bươm bướm nào?

Giờ lại thấy một tiểu nữ tử thì Vương Minh bỗng mủi lòng. Đây là linh hồn thể. Chả nhẽ lại là linh hồn của Hồ Điệp?

Cô bé từ từ quay đầu lại nhìn Minh rồi ào vào lòng Minh khóc rống lên. Minh chỉ biết ôm cô bé vào lòng vỗ đầu nhè nhẹ an ủi.

-
Đừng khóc, đừng khóc...Tiểu muội muội dễ thương như vậy là ai đã ăn hiếp muội muội.


Đợi một hồi lâu cô bé mới ngừng khóc giọng nức nở.

-
Đại ca ca có ghét em không?


-
Sao ta lại ghét bé được chứ? Bé rất dễ thương.


Phong nói xong rồi không tự chủ được hôn lên chán của cô bé. Minh thấy cô bé trắng chẻo dễ thương vậy lại nghĩ ngay đến ngay người yêu loli của mình.

Không biết rằng người yêu của mình ở địa cầu còn nhớ mình không?. Một giây thương cảm Minh không kìm được lòng để một giọt nước mắt rơi xuống.

Cô bé thấy Minh khóc thì nín hẳn. Cảm nhận được nỗi buồn của Minh cô bé nhìn Minh chăm chú.

-
Đại ca ca có việc buồn?


Minh mỉm cười nhìn cô bé ngây thơ. Vuốt đầu cô bé.

-
Bé cũng có chuyện buồn mà đúng không?


-
Hết rồi đại ca ca... Ta tên Hồ Điệp, Đại ca ca tên Cao Minh phải không?


Minh bỗng giật mình, sao cô ta biết mình là họ Cao? Chắc tại Khí Tổ đã nói.

Quả nhiên đây là linh hồn của Hồ Điệp kiếm, Minh gật đầu nhẹ nhàng. Minh rất vui khi gặp được Hồ Điệp.

Linh hồn Hồ Điệp chịu ra gặp Minh chứng tỏ nàng đã chấp nhận Minh. Mới gặp một cô bé dễ thương như vậy Minh đã kết ngay.

-
Hồ điệp... Làm sao em lại khóc? Là ta làm em buồn.


Hồ Điệp khóe mắt vui mừng. Gật đầu nhẹ một cái.

-
Tại ta đã chờ đợi đại ca ca rất lâu, nhưng lúc gặp mặt đại ca ca lại không dùng ta thuận tay.


-
Điệp nhi rất buồn, Điệp nhi sẽ giúp đại ca ca đánh đuổi người xấu.


-
Đúng thật là lỗi của đại ca ca, đại ca ca chưa có vũ kỹ phù hợp để sử dụng Hồ Điệp. Hồ Điệp có vũ kỹ gì có thể dạy ca ca không?


Hồ Điệp đôi mắt long lanh nhìn Vương Minh.

-
Lão chủ nhân cho Điệp nhi theo học của rất nhiều cường giả. Nhưng không ai có thể khiến Điệp nhi trưởng thành.


-
Nếu ca ca giúp Điệp nhi trưởng thành, Điệp nhi sau này sẽ theo ca ca. Giúp ca ca đối phó bọn người xấu.


-

Được, Điệp nhi ngoan. Làm sao ta có thể giúp Điệp nhi?


-
Đại ca đã giúp Điệp nhi rồi đó mà vẫn chưa biết đó thôi. Để Điệp nhi giúp đại ca ca lại nhé.


........................còn tiếp
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.