Chương 83 : Khai thiên lập địa
....................................
Minh nghe vậy thì thật phì cười, cá tính gì đây. Vừa lên mặt giờ đã xuống nước, tính cách uyển chuyển như vậy thật sự mới giống một thần binh che dấu tung tích.
Chắc có lẽ Hắc Dung cũng có tính cách tương tự mà thôi, Hắc Dung đứng bên cạnh lấy hình dạng của một cô nương trẻ tóc vàng hoe nhoẻn nụ cười với Minh, nhún mình một cái rất duyên.
-
Ha ha ha, tiểu muội muội thật dễ thương, ta thích.
Minh nhìn kỹ lại thì bỗng đỏ mặt giật mình, hình dáng bốc lửa của người này thật sự rất giống với Kagney Linn Karter, Minh đỏ mặt tía tai.
Cho thần binh vào trong thất hải sống thật sự rất ủy khuất cho Minh à. Bao nhiêu điều thầm kín đều bị họ nhìn ra được. Phải sớm đá họ vào Hắc Giới sống để mình còn được thảnh thơi à. Cái kiểu này làm sao Minh chịu nổi.
Hắc Long cũng rớt tròng mắt, Dù gì thì hắn cũng là nam nhân.
-
Người đẹp, mới gặp được em thì anh bị lạc vào con đường tình yêu mà không có lối thoát.
-
Bây giờ anh mới biết anh muốn cùng em đi đến cuối con đường đó. Trời đất có thể chứng giám.
Vương Minh nghe vậy thì không khỏi giật mình, lại lên cơn rồi cha nội. Nhưng Hắc Dung rất nhanh lại thay đổi hình dáng thành một bà lão răng móm lưng gù mặt mày nhăn nheo với cái giọng nhõng nhẽo hơi chua chua:
-
Thật vậy hả anh? Anh thích em thật!
Khi Minh quay sang hướng của Hắc Long thì đã thấy hắn chạy đã mất dép. Cát đá bụi mù. Minh vẫn nghe được Hắc Long lẩm bẩm:
Hôm nay quên đeo kính thì phải, gây họa lớn quá!
Chết cười với cái tên này. Quay lại phía Hắc Dung thì đã thấy nàng lấy lại hình dáng của diễn viên tóc vàng da trắng Kagney nheo mắt dí dỏm nhìn Minh khiến hắn phải đỏ mặt.
Đối với Hắc Dung Minh không có cách nào che giấu. Không biết từ lúc nào, Hắc Dung đã vào được thức hải của Minh mà hắn cũng không biết.
Có thể ra vào tự do trong thức hải của mình Vương Minh chỉ biết cười khổ. Cái thế giới này không có quyền riêng tư tự do cá nhân gì hết.
Nhưng biết được điều này Minh cũng thấy mừng. Làm chủ của một thần binh nghịch thiên như vậy làm sao Minh không vui cho được.
Cảm nhận nỗi đau của thần binh, cùng lớn lên với thần binh. Nếu không hiểu được những tâm sự thầm kín nhất của thần binh thì làm sao Minh có thể thấu hiểu được cảm nghĩ của họ.
Hắc Dung đã sống trong thức hải của Minh một thời gian dài như vậy mà Minh cũng không biết. Hắc Dung cũng vì thế mà gần gũi với Minh nhất.
Nàng là thần binh đầu tiên đã chấp nhận Minh mặc dù đôi bên không nói chuyện. Phượng Hoàng Nữ nhìn Hắc Dung nheo mắt quỷ dị nhìn Minh thì bắt đầu lưỡng lự.
Nàng đã theo Minh từ khi Minh còn ở Địa Cầu. Tuy lúc đó nàng không hiểu biết thế sự, chưa có linh trí nhưng ký ức của nàng về Minh rất rõ ràng.
Chỉ cần theo Minh nàng chắc chắn sẽ trở lên cường đại đủ để có thể thoát khỏi trói buộc của một thần binh.
Phượng Hoàng Nữ không phục là vì so cấp bậc của nàng đã thật sự trở thành chí tôn khí.
Các thần binh khác chỉ có thể chứa đựng linh hồn thể còn nàng đã có thể chứa đựng linh khí và vật sống.
Thế giới của nàng có tên là Phượng Hoàng Thành là một thế giới riêng biệt mà nàng có thể ẩn giấu. So với Hắc Dung nàng đúng là cường đại hơn nhiều.
Giờ phải gọi các thần binh khác là các lão đại nàng thật sự không phục. Hồ Điệp đứng một bên vẫn đăm đăm nhìn vào Phượng Hoàng Nữ.
-
Cho dù ngươi có cảnh giới che giấu rất tốt thì đã sao. Lão nương vẫn có thể tìm thấy ngươi, thế giới của ngươi ta muốn ra thì ra, muốn vào thì vào.
-
Ngươi không đủ cường đại để quản lý ta, trong bát đại thần khí ta đứng thứ tám. Ngươi phải gọi ta một tiếng bát tỷ. Hay có thể gọi ta bằng Điệp nhi tỷ tỷ.
-
Ngươi đứng hàng thứ mười, trên ngươi còn một Thiên Đỉnh Lô. Đừng có mà lộn xộn.
Phượng Hoàng Nữ coi bộ rất ủy khuất. Nhưng nàng chỉ là thần binh che giấu và chứa đựng, không phải thần binh chiến đấu.
Mắt nàng nhìn Hắc Dung như cầu cứu. Hắc Dung vỗ vai nàng mỉm cười thân thiện.
-
Hồ Điệp tỷ tỷ thôi đừng trách tiểu muội muội. Phượng nhi chưa hiểu chuyện.
-
Bát đại thần khí Điệp tỷ là già nhất. Phượng nhi quay sang gọi Điệp nhi tỷ tỷ một tiếng đại tỷ tỷ mau.
Hồ Điệp nghe vậy thì sững người.
-
Không được nói ta già, phải gọi ta là Điệp nhi bát tỷ, Điệp nhi thật sự còn rất rất trẻ. Phải không đại ca ca.
Hồ Điệp quay sang phía Vương Minh, đôi mắt long lanh muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Vương Minh chỉ biết lắc đầu.
Phải giải quyết tranh chấp của mấy tiểu bà cô này cũng đủ mệt. Minh thấy có điều không hiểu, tại sao Hắc Dung lại gọi Hồ Điệp là tỷ tỷ, không phải Hồ Điệp đứng thứ 8 sao?
-
Phải phải phải. Điệp nhi là trẻ nhất, đẹp nhất. Vậy Điệp nhi chịu khó làm thập muội đi nhe.
-
Nhưng ta rất thích số tám. Không thích số 10, ta không chịu.
(Ngất) Tiểu bà cô này thật sự khó chiều.
Hắc Dung thấy vậy thì mỉm cười.
-
Được được được, Điệp nhi đứng thứ tám không cần đổi. Phượng nhi tạm thời xếp thứ chín đi.
-
Chúng ta dùng cảnh giới lực công kích để phân chia thứ tự.
-
Lực công kích của muội là kém nhất, cho dù có cảnh giới cao nhất nhưng chúng ta đều mạnh hơn chí tôn khí. Muội không cần ủy khuất. Ngoan đi hở.
Nói xong vỗ vai động viên Phượng nhi. Phượng Hoàng Nữ cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Tuy nàng vẫn chưa phục nhưng đúng là nàng không cường đại bằng các thần binh khác vì không có lực công kích hay phòng thủ cường đại.
Cường giả vi tôn, không mạnh bằng người ta thì phải chịu làm nhỏ.
Phượng Hoàng nữ quay sang phía của Hồ Điệp gật đầu một cái chắp tay cung kính:
-
Phượng nhi bái kiến Điệp nhi tỷ.
- Ngoan!
Hồ Điệp được làm chị thì vui mừng ra mặt chèo lên vai của Vương Minh ngồi thoải mái.
Hắc Long chạy một vòng rồi cũng lộn lại:
-
Gọi một tiếng anh ba nghe chơi đi em.
Nhìn thấy lão Hắc thì Hắc Dung lại lấy hình dạng của bà già răng móm với cái giọng chua chua:
- Anh ba...!
(Ngất). Răng không còn nhưng đôi mắt ham trai nhìn lão Hắc.
Lão Hắc run lẩy bẩy gãi đầu cười khổ:
-
Dung muội muội thôi đừng chơi ta nữa đi. Biến lại hình dạng vừa rồi coi.
-
Muốn ngắm gái đẹp sao? Cho em hôn cái coi.
Nói xong bà già răng móm chu mỏ, vươn lưng gù ngước mặt lên thì lão Hắc đã mất tăm mất dạng.
Cô gái tóc vàng che miệng cười khúc khích hất tóc ra đằng sau rồi đá lông nheo với Minh.
Hắc Dung nắm tay Phượng Hoàng Nữ không thèm xin phép của minh rồi hai thần binh đã chui vào thức hải của Minh.
Hắc Dung và Phượng Hoàng Nữ đều có cảnh giới trận pháp cường đại, lại có thể tự do đi vào thức hải của Minh.
Khi họ chui vào thức hải của Minh thì Minh cũng cảm nhận được hai thần binh thầm trao đổi cảnh giới trận pháp của mình.
Không lâu sau lão Hắc xuất hiện ngó trước ngó sau rồi lắc đầu cười khổ.
.................................
- Đi rồi à?
- Đi rồi.
Hồ Điệp nhìn lão Hắc ngây ngô như vậy thì ôm bụng cười.
Rất nhanh lão Hắc lấy lại được phong độ.
-
Hắc Giới giờ không lớn lắm, chạy một vòng là hết rồi. Lão đệ chúng ta xuất phát tiếp đi thôi.
-
Phải đổi lại là Phượng Hoàng Thành. Ta đã đặt tên cho Hắc Giới là Phượng Hoàng Nữ, thế giới của nàng sẽ gọi là Phượng Hoàng Thành.
-
Ta bắn linh khí suốt mấy ngày trời rồi. Hôm nay ngủ một giấc cái đã.
Vương Minh ngáp dài định vào lầu các của mình thì trên trời có tiếng hú dài như chim ưng
- Quác!
Một con cự long màu đen đầu to hơi hơi giống con mèo.
Cự long có bốn chân và cánh rơi đậu xuống trước mặt Minh.
-
Chủ nhân, ta đã đột phá.
-
Ngươi là Xà Ưng?
-
Là ta, nhưng ta đã thoát khỏi hình dạng của cả hai. Ta đã hóa rồng, từ nay có thể tự do bay lượn.
Nhìn kỹ lại xà ưng thì hình dạng đã hoàn toàn thay đổi. Đầu bành to ra hơi giống con mèo, cánh rơi. Đầu không có sừng, toàn thân đen nhánh.
Xà ưng hiện giờ thật rất giống với cự long. Hai cánh của nó có thể phóng ra phong nhận rất cường đại.
Vương Minh rất hài lòng với cảnh giới này của Xà Ưng. Đưa cho nó một viên tinh thần đan cấp 4. Xà Ưng vui vẻ nuốt xuống. Có chủ nhân thế này thật tốt.
-
Ngươi đã không giống xà, cũng không còn là ưng. Ta phải nghĩ cho ngươi một cái tên.
-
Ngươi có thân hình đen như bóng đêm lại nhanh nhẹn như gió, nhưng ta trông ngươi rất giống con mèo.
-
Ta gọi ngươi là Đại Mao đi. Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Đại Mao.
-
Ngươi là lão đại của quân đoàn linh thú của ta. Ngươi có thích không?
-
Đại Mao? Cái tên thật oai phong. Đa tạ chủ nhân ta rất thích.
Trao đổi xong Đại Mao liền ngước cổ lên trời phóng ra từ miệng vài tia chớp.
Không ngờ sau khi tiến hóa Đại Mao lại có thêm lôi thuộc tính. Minh kết hợp với lôi Đại Mao có thân pháp rất nhanh. Làm linh thú phi hành thật sự rất tốt.
-
Đại Mao, ngươi có thể đưa ta đến trung tâm của phiến thiên địa này hay không?
-
Nếu gặp kẻ thù ta sẽ cho Điệp nhi ra giúp ngươi. Có lão Hắc bảo vệ cho ngươi, ngươi có thể tự do bay lượn.
Trong thức hải của Minh Hắc Dung lên tiếng.
-
Minh ca ca, ta có thể tàng hình hắn. Hắn có thể lẩn vào bóng đêm và các vầng mây để phi hành.
Vương Minh nghe vậy thì thoáng vui mừng. Có thần binh cao cấp sướng thế đấy. Minh ra ngoài giải trừ kết giới.
Xuyên Hắc Giới vào một sợi dây đeo cổ rồi đeo lên cho Đại Mao. Hồ Điệp đánh vào hai cánh của Đại Mao ấn ký hoa đào cánh bướm của mình. Hắc Long cũng đánh vào giữa trán Đại Mao ấn ký hình chiếc sừng nhọn.
Hắc Dung tay bắt ấn ký rồi giấu Đại Mao qua làn không khí. Hắc Dung như đem ánh sáng quanh Đại Mao bao phủ lại khiến người nhìn có cảm giác như Đại Mao tàng hình.
Khi Minh nhìn kỹ lại mới phát hiện rằng Hắc Dung đã dùng thủ ấn đặc biệt để đem Đại Mao biến thành một con tắc kè hoa có thể thay đổi màu da của mình.
Đại Mao có tốc độ đổi màu rất nhanh nên sẽ không dễ gì bị người khác phát hiện. Hắc Dung lại che giấu hơi thở của Đại Mao khiến các linh thú khác hoàn toàn không cảm nhận được trên bầu trời có một linh thú phi hành với tốc độ rất nhanh đang hướng phía trung tâm Hỏa Linh Hải bay tới.
Mặc dù Đại Mao mới chỉ bước vào cảnh giới Khai Thiên Cảnh nhưng được sự trợ giúp của các thần binh hắn không gặp trở ngại gì trên đường.
Vương Minh sau khi được Đại Mao đưa đi thì yên tâm vào lầu các nghỉ ngơi. Giúp Phượng nhi đột phá cảnh giới đã khiến Minh mệt mỏi mấy ngày.
Không bao lâu Minh đã chìm vào giấc ngủ rất say. Trên môi để một nụ cười thỏa mãn.
Giữa trung tâm Hỏa Linh Hải một cô gái mặc áo bào đỏ rực như lửa. Trên đầu đội vương miện đang ngồi vắt chân lên chiếc ngai vàng như một nữ hoàng.
Mắt nàng lóe lên sự phấn kích.
-
Xuất hiện rồi sao? Thức hải thật cường đại nhưng muốn thu phục Long nữ ta thì phải qua được cửa ải của ta trước.
Vung tay lên một cái, thau nước trước mặt nàng xuất hiện hình bóng của một cây thương dài.
-
Nguyệt nhi muội muội chúng ta cá đi.
Cây thương bỗng chốc biến thành nữ nhân mặc toàn nghệ giáp màu bạc. Toàn nghệ giáp bó sát người của vị nữ nhân này để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng.
Nữ nhân mặc toàn nghệ giáp vắt chéo chân ngồi trên không trung mỉm cười.
-
Long tỷ động lòng rồi sao.
-
Ha ha ha, đến Điệp nhi tỷ tỷ và Dung muội còn phải động lòng. Chúng ta sao lại không động lòng được.
-
Chả nhẽ muội muội thíchVương gia rồi sao, muốn nhận tộc?
-
Hắn cũng là người của Vương gia, ta rất thích gia tộc đoàn kết này. Tỷ muốn cá ra sao? Tiền cược là gì đây?
-
Toàn nghệ giáp. Ta thích toàn nghệ giáp của muội.
-
Tốt! Ta thích Hỏa Long Khôi của tỷ. Hình thức cá là gì đây?
-
Ha ha ha, ai giết được tên đó trước.
-
Giết chủ nhân? Tỷ cũng thật ngang ngược bá đạo quá đi chứ. Bất quá, ta rất thích! Nhưng ta không thích giết chủ nhân.
-
Ha ha ha, muốn thu phục được ta thì phải đánh thắng được ta. Ta không dễ tính như Điệp nhi tỷ, cũng không ngốc nghếch như Dung muội muội khờ khạo.
-
Long tỷ cũng tự tin quá đi. Thứ tự của bát đại thần khí không phải từ một tới tám mà là từ không đến bảy.
-
Tỷ chả nhẽ đã quên rồi sao, còn cái tên mập háo sắc kia nữa. Tỷ tự tin có thể phá nổi phòng ngự của hắn sao?
-
Ta không được nhưng muội muội đã cá với ta rồi thì phải giúp ta một tay cầm chân tên đó lại.
-
Ha ha ha, tỷ tưởng có thể đánh thắng được Điệp nhi tỷ hay sao?
-
Hừ, hắn còn rất trẻ, ta không tin hắn có thể đem hết tiềm năng của Điệp nhi tỷ ra sử dụng.
-
Nếu là vậy thì ta gật đầu gọi hắn một tiếng chủ nhân cũng không oan. Không đánh thắng được ta thì cứ để hắn đi chết đi.
-
Chả nhẽ tỷ không cảm thấy ba động của một sự hình thành của một chí tôn khí mới ra đời.
-
Dĩ nhiên ta cảm thấy. Các linh thú lân cận đã báo cho ta biết có địa phương có chút quỷ quái.
-
Linh khí bị một dòng xoáy hút vào nhưng lại không thể tìm ra trung tâm của vòng xoáy đó. Là do thần binh mới tạo ra?
-
Cảnh giới cũng rất cao nhưng thật ra vẫn chưa trưởng thành. Chưa có lực công kích hay phòng ngự cường đại. Ta còn chưa để nó vào mắt.
-
Ý ta muốn nói rằng hắn đã có thể khiến cho một thánh binh đột phá thẳng đến chí tôn cảnh.
-
Tỷ không động lòng hay sao? Biết bao năm nay không ai có thể khiến chúng ta trưởng thành!
-
Thức hải của họ không đủ cho chúng ta hấp thu hồn lực. Nhưng lần này lại khác. Chả nhẽ tỷ không muốn sao?
-
Muốn dĩ nhiên là muốn. Nhưng càng muốn ta càng phải lựa chọn cho thật kỹ. Ta không muốn bị chủ nhân lợi dụng rồi bỏ đói vứt sang một bên!
-
Ha ha ha, tỷ tỷ vẫn còn hận tên Viêm Đế chí tôn kia sao? Hắn cuối cùng cũng bị thân cốt vô tồn, hồn phách tiêu tán.
-
Còn để lại cho tỷ thiên hỏa của hắn. Bắt tỷ chờ đợi người có duyên trong phiến thiên địa này của hắn.
-
Tỷ cũng vì thế mà được lợi rất nhiều. Cảm thấy không đáng sao?
-
Có gì mà đáng hay không đáng, hắn bắt ta làm những việc ta không muốn làm. Hắn thấu hiểu ta sao?
-
Bao nhiêu năm nay cũng may ta còn có muội làm bầu bạn. Hắn chết đi rồi còn nhốt ta ở đây có khác nào bỏ tù ta.
-
Ta không muốn gặp phải một tên như vậy nữa. Chỉ biết lợi dụng sức mạnh của ta.
-
Nếu tên chủ nhân kia cũng giống vậy ta sẽ không thèm để ý đến hắn.
-
Nếu hắn quả là người như vậy ta sẽ khuyên Điệp nhi tỷ và Dung muội bỏ hắn.
-
Ha ha ha, vậy thì cá đi. Ta cá là tỷ sẽ bị hắn thu phục. Tỷ sẽ cam tâm tình nguyện làm ấm giường cho hắn mà thôi.
-
Muội muội coi bộ rất thích người của Lôi gia.
-
Dĩ nhiên. Ta thủ hộ bọn họ bao ngàn năm nay từ thưở Hồng Hoang. Ta rất hiểu bọn họ.
-
Lưu Tinh Trục Nguyệt Thương cuối cùng cũng tìm thấy gia tộc của mình muốn thủ hộ rồi sao?
-
Được, nếu ta không giết được hắn vậy sẽ theo hắn. Muội muội còn ngươi thì sao?
- Ta cũng đang mỏi mắt mong chờ người của Điệp nhi tỷ đã lựa trọn. Nếu có thêm 3 nàng kia, vậy không phải chúng ta đã đủ bộ rồi sao?
-
Còn thêm 1 thành viên mới nữa, cả nhà đoàn tụ. Bao năm đơn độc ta cũng muốn có một mái nhà.
-
Ha ha ha, hay cho câu có một mái nhà. Thần binh chúng ta thật sự có nhà để về hay sao?
-
Bao năm nay lão chủ nhân đã mất tích. Ta thật sự hận bọn người Liên Minh.
-
Nếu không phải lão chủ nhân năm xưa cố chấp thủ tín, chúng ta đã không cần bao năm nay tỷ muội thất lạc không nhà để về.
-
Phải nếu có ngày đoàn tụ với mọi người ta sẽ khuyên chủ nhân rời khỏi Liên Minh.
-
Nói dễ hơn làm. Đối với cường giả chỉ có thực lực vi tôn. Nắm đấm của người nào lớn thì người đó mới có quyền nói chuyện.
-
Tốt, vậy thì chúng chờ ngày chiến đi!
- Chiến!!
Tay nữ nhân áo đỏ rực như lửa nắm thành đấm. Mắt nhìn đăm chiêu về hướng bay của Đại Mao.
Thau nước đã ảm đạm thất sắc để lại nữ nhân áo đỏ lại một mình trên ngai vàng to lớn. Nữ nhân áo đỏ thì thào:
-
Lúc trước tỷ đánh thắng ta, nhưng bao năm nay ta đã dung hợp cùng thiên hỏa. Tỷ có thể thắng nổi ta sao?
-
Đến đây đi, để ta xem chủ nhân mà tỷ chờ đợi bao lâu có đáng để cho ta phụ tá hay không?
...........................còn tiếp
Lời tác giả : tại dạo này mình và mn trong team có việc bạn ra chap hơi muộn mong mn thông cảm đón đọc... :))