Chương 87: thử thách của Chí Tôn
...................................................
Minh chìm đắm vào cảnh giới của Long Biên với các thế đâm, chém, cắt, chọc. Chân đi theo Long Biên cước rất nhanh di chuyển từ mục tiêu này sang mục tiêu khác.
Minh đi ở giữa đoàn đội trưởng. Cố gắng dùng cảnh giới võ thuật của mình giảm bớt mất mát của đoàn đội. Bất quá Minh chỉ có một mình còn đội của Minh phải một lúc trọi với quân số gấp 10 lần. Các đội trưởng cũng từ từ giảm quân số.
Khi Minh còn 80 người thì mới phát hiện mình đang ở rất gần chủ tướng của kẻ địch. Toàn quân của Minh đang bị bao vây. Phó tướng tuy vẫn còn cầm cự được vì nhờ có khiêng binh nhưng nếu thời gian kéo dài chắc chắn sẽ toàn quân tan rã.
Minh hít sâu một hơi bỏ mặc đoàn đội theo Minh một mình một kiếm lao thẳng về phía chủ tướng của kẻ địch. Long Biên cước phát huy một cách tối đa. Rất nhanh Minh di chuyển từ mục tiêu này sang mục tiêu khác.
Một kiếm một tên không hoa chiêu, không đẹp mắt Minh cứ nhắm thẳng các điểm yếu của kẻ thù như mi tâm (giữa trán), yết hầu, thái dương, tim. Có khi Minh chém đứt đôi kẻ thù, có khí chém bay đầu kẻ thù, rồi cũng có lúc đâm từ phía sau lên lồng ngực hay một chiêu cắt cổ kẻ thù.
Rất nhanh Minh đã tiến sát phía chủ tướng. Minh như xông vào chỗ không người cứ thế liệp sát. Gặp được chủ tướng của kẻ địch thì chém hắn bay đầu. Nhưng lạ vì rất nhanh đầu của chủ tướng bay lại ráp vào với thân hình.
Minh sững sờ một lát. Mẹ thế này thì còn đánh cái rắm, thử lại thêm lần nữa. Lần này Minh chém đứt đôi người của tên chủ tướng nhưng rất nhanh tên chủ tướng lại được ráp lại thân hình sau đó lui lại phía sau đội bảo vệ hắn.
Minh bám sát không buông. Phải giết chủ tướng cho bằng được. Minh chém vài tên đội trưởng bảo vệ tướng giặc sau đó chém cho đầu hắn đứt bay.
Rất nhanh lao theo lại một kiếm chém đầu của chủ tướng thành hai, thành 4, thành 8 cho đến khi chỉ còn lại một đống thịt vụn.
Đầu của chủ tướng rất nhanh tái tạo lại. Mẹ nó thật bất công. Đánh đấm thế này thì làm sao đánh. Trận pháp thối.
Tinh thần lực của Minh bỗng phát hiện đám người truy sát Minh tự nhiên mất đi mấy tên. Minh nhíu mày suy nghĩ. Đuổi theo tên chủ tướng.
Lần này Minh lại lần nữa chém mấy tên hộ vệ rồi chém đầu tên chủ tướng thành thịt vụn. Minh để ý rằng mỗi lần tuy chủ tướng có thể hồi sinh nhưng đội ngũ của hắn sẽ có một số lượng không nhỏ cũng theo đó mà ngã ngục. Ha ha ha… thì ra là vậy.
Minh tìm ra manh mối thì reo mừng. Đây là boss cuối. Có lượng máu tương đương với quân số của nó. Vậy mình cứ chém nó là máu nó sẽ cạn.
Đã tìm được manh mối Minh cũng không nhằm vào đầu của chủ tướng mà là cả thân hình cứ thế chém ra thành nhiều khúc. Mỗi một khúc thịt của tướng giặc đại diện cho một trường thương binh.
Đội hộ vệ bên cạnh không làm gì được Minh, vì kiếm pháp của Minh quá nhanh. Quá khủng bố. Minh cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Minh cứ thế ra sức chém boss cuối.
Đôi khi chém hắn thành những mảnh vụn đến mức Minh không còn biết có được tính nữa không đành chờ chủ tướng phục hồi rồi mới chém hắn tiếp. Quân số của kẻ địch cũng giảm mạnh. Cho đến khi Minh đặt kiếm kề cổ của chủ tướng lần cuối cùng thì toàn trường im ắng.
Các quân lính của Minh lóe lên thành những ánh sáng phi thiên. Từ trên trời một tia sáng bao phủ mảnh đất tướng giặc quỳ gối. Một giọng nói già nua vang vọng trên bầu trời:
-
Ải thứ hai. Qua!
Sau đó khu đất có vòng ánh sáng mở ra một thông đạo xuống mặt đất. Minh nuốt một ngụm nước bọt. Minh cảm thấy hơi mệt và tê tay.
Minh đi xuống đường hầm, tất nhanh Minh đã đến trước một cằn phòng. Đẩy cửa vào bên trong.
Căn phòng to lớn có đặt một cái bàn tròn ở giữa. Trên bàn tròn có tất cả 10 chỗ ngồi, ở 10 góc xung quanh có 9 pho tượng đứng trên đài sen để lại một đài trống.
Minh lần lượt nhìn từng pho tượng. Trong đó có 2 pho Minh thấy hơi quen quen. Trên đài có ghi tên của từng cường giả.
Minh đến trước mặt hai pho tượng mà mình thấy hơi quen. Đây cũng là hai pho tượng duy nhất Minh cảm thấy không có thần thức. Đọc tên của pho tượng đứng trên một đài rèn:
Lạc Khí Vương Tôn, Lạc Lôi Nhật Thiên. Cường giả chí tôn cảnh vương giả, luyện khí đại tông sư của Lạc tộc. Tiếp nhận nhiệm vụ của Liên Minh Bách Tộc đi cứu các cường giả truy sát Cổ Ma Thiên Tôn. Cuối cùng vẫn lạc tại ngoại vực, tung tích không rõ.
Minh nhíu mày nhìn lên thì thấy cường giả này rất quen mắt. Thân hình cân đối như cường giả thể tu.
Người này mặc một cái áo ngắn tay không có cúc, để hở ở giữa lộ ra 8 múi cơ bụng. 2 tay lực lưỡng không khác gì Lý Đức.
Một cái tên lóe lên trong đầu Minh. Đây là hình ảnh của Khí sư phụ hồi còn trẻ. Trông sư phụ hồi còn trẻ bảnh bao như Lý Đức, giờ thì Lý Toét còn phải cam bái hạ phong.
Thì ra sư phụ nói mình bảnh trai hồi còn trẻ không phải là nói phét. Như vậy cường giả nữ nhân bên cạnh che mặt tay cầm cái đỉnh chắc chắn là Đan sư phụ.
Đan sư phụ quả thật rất đẹp. Thể nào phải che mặt để thiên hạ đỡ ngất ngây. Vương Minh đứng trước tượng của Đan sư phụ đọc tiểu sử của bà.
Hồng Đan Vương Tôn, Hồng Anh Nạp Lan. Cường giả chí tôn cảnh vương giả. Luyện đan đại tông sư của Hồng tộc. Người đã dùng mạng để giết chết Cổ Ma Thiên Tôn. Bị mất đi thân xác. Cuối cùng vẫn dùng thần hồn truy sát thần hồn của Cổ Ma Thiên Tôn. Lạc vào ngoại vực tung tích không rõ.
Thì ra hai vị sư phụ có tên như vậy, Hồng Anh Nạp Lan. Cái tên này chả nhẽ có liên quan gì đến Nạp Lan gia? Bí mật của Nạp Lan gia có liên quan gì đến Đan sư phụ hay không?
Sau này có dịp nhất định phải tìm ra manh mối. Đây quả thật là mồ của chí tôn, Vương Minh đến trước mặt của một tượng cầm cự kiếm.
Trên trán của tượng bỗng lóe lên những ánh sáng bảy màu của cầu vồng. Minh ngước mắt lên nhìn thì thức hải bị một thần thức rất cường đại tấn công.
Tiếng của cường giả vang lên trong thức hải của Minh :
-
Lão phu là Lực Vương Kiếm Tôn. Tiểu tử có dám tiếp nhận truyền thừa của ta hay không?
Minh rùng mình trầm lặng, tiếp nhận truyền thừa qua thức hải. Nếu hắn không chết sẽ có được vũ kỹ nghịch thiên nhưng truyền thừa của chí tôn giả không phải võ thần võ thánh đều không dám tiếp nhận.
Thức hải sẽ bị phá nát mà chết. Tuy Vương Minh có thức hải rất rộng nhưng chưa từng tiếp nhận truyền thừa của chí tôn giả. Hai vị sư phụ đã truyền thụ võ nghệ cho Minh trong thức hải.
Phương pháp tuy trực tiếp nhưng không nguy hiểm bằng tiếp nhận truyền thừa. Trong quá trình này Minh phải tiếp nhận cảm ngộ võ học cả đời của một chí tôn giả.
Số lượng kiến thức nhiều đến mức sẽ khiến một người bình thường nổ tung thức hải mà chết. Rất may Minh rất tự tin với thức hải của mình:
-
Tiền bối, Ta là một thể tu nhưng thức hải của ta rất rộng. Chỉ là tiếp nhận truyền thừa của tiền bối mà thôi. Ta tự tin đủ sức.
-
Tiểu tử vô tri, ngươi không sợ sao?
-
Có cơ hội lĩnh ngộ được truyền thừa của chí tôn giả. Tiền bối bảo tài hạ có nên sợ hay không?
-
Ha ha ha. Tiểu tử đỏ mắt rồi sao? Để ta xem ngươi chịu được bao lâu. Đây là thử thách cuối cùng của mộ địa.
-
Tiếp nhận truyền thừa của chí tôn. Một là chết hai là sống. Lão phu cả đời lĩnh ngộ chỉ là kiếm pháp.
-
Tiểu tử để xem thức hải của ngươi rộng bao nhiêu!
Một tia tinh thần lực như kim nhọn đâm vào trong não của Minh khiến Minh đau đớn chảy nước mắt. Đã lâu rồi Minh không bị tinh thần lực làm đau đớn.
Tiếng rên la vang vọng cả căn phòng.
-
Ha ha ha, tiểu tử vô tri biết chết là gì rồi sao?
-
Đã muộn rồi. Không chịu được truyền thừa thì đi chết đi để trả lại tri thức cho ta!
Tiếng vang rên của Minh biểu hiện cho sự đau khổ mà Minh phải gánh chịu. Thức hải bị tấn công đối với Minh không phải là việc lạ.
Tuy Minh đau đớn nhưng vẫn giữ được thần trí. Tri thức kiếm pháp ùa vào trong đầu của Minh. Minh bắt đầu cảm nhận được kiếm ý.
Thì ra Hải Hà Trảm có thể ngăn cách được nước sông vì có kiếm khí tung hoành. Minh vô ý thức đã được Hồ Điệp chỉ dạy và lĩnh ngộ được kiếm khí.
Kiếm khí như tinh thần lực rất khó có thể hình dung. Nó như địch ý, sát ý được hóa hình phiêu hốt trong thiên địa. Khi nào kiếm khí hóa hình ngưng thật sẽ trở thành kiếm ý.
Cũng như tinh thần lực chỉ dựa vào ý nghĩ để điều khiển ba động linh khí và ngưng thật như một lực vô hình thì kiếm ý chính là lực kiếm khí hóa hình ngưng thực.
Cũng như khi còn ở địa cầu khi con người nhìn thấy một lưỡi dao sắc bén đều sợ sệt. Không cần sờ cũng sẽ sợ bị đứt tay. Cũng như con người khi nhìn thấy một kẻ sát nhân dã man cũng có cảm giác rờ rợ khiến nổi da gà.
Lông tóc dựng đứng thì tinh thần lực và kiếm ý còn đem cảm giác này xa hơn thế nữa trực tiếp hóa hình và ngưng thực.
Chỉ bằng vào kiếm khí cũng đủ để giết người. Vị chí tôn Lực Vương Kiếm Tôn này là một thể tu. Lão dùng là kiếm khí để vang danh Thiên Linh Tiên Giới.
Trong kiếm khí của lão có sát ý khiến Minh sợ sệt. Minh tưởng không có gì phải sợ nhưng sự cường đại của chí tôn giả quả không thể khinh thường. Minh bao lâu nay vẫn như ếch ngồi đáy giếng.
Giờ thì Minh chỉ biết run cầm cập trước cơn thịnh nộ của chí tôn giả. Nỗi sợ sệt này rất hoang dã, rất nguyên thủy. Cũng như trẻ con sợ tối hay cầm thú sợ lửa.
Vương Minh cảm ngộ được lần này là kiếm khí đã hóa hình. Minh lúc nào cũng có cảm giác bị một thanh kiếm sắc bén kề cổ không dám nhúc nhích.
Kiếm khí hóa hình đáng sợ như vậy. Chỉ là ý nghĩ của cường giả đã khiến Minh run cầm cập. Kiếm khí tung hoành bao phủ Minh. Kiếm khí hóa hình này có sát ý nồng đậm được điểu khiển bởi ý nghĩ của cường giả. Vì vậy còn được gọi là kiếm ý.
Kiếm ý chia ra thập tinh, Vương Minh lĩnh ngộ bất quá mới được nửa bước kiếm ý mà thôi. Nửa bước kiếm ý đã đủ chia đôi nước của một con sông. Kiếm ý quá biến thái đi.
Thể nào một thể tu cũng vì thế mà có thể bước được lên hàng ngũ chí tôn cảnh.
...........................còn tiếp