• 52

Hồi 1 : Núi Tử Yên Đấu Trương Ngọc Hoành


Tháng 6 năm 1017, núi Tử Yên. Núi Tử Yên là nơi đóng quân của Phái Hoàng Hoa - một trong năm môn phái mạnh nhất của nước Đại Việt. Phái chủ hiện tại là Dư Văn Hào, là hậu duệ của dòng tộc họ Dư, một trong số các vị tướng cận vệ của Lê Thái Tỏ xa xưa. Khi về hưu thì ngộ ra đạo lý võ thuật, lập nên Phái Hoàng Hoa. Phái Hoàng Hoa mạnh nhất là kiếm kỹ, môn kiếm kỹ mạnh nhất là Uyên Ương Hồ Điệp Kiếm. Nghe nói khi xưa vị chưởng môn thứ hai Dư Văn Liệp đã luyện đến mứ đại thành, một mình chống chọi với ba vị cao thủ khác của ngũ phái.

Chưởng môn thứ ba của Phái Hoàng Hoa có một đứa con trai duy nhất là Dư Văn Nguyên, mới 8 tuổi mà tu luyện công pháp Lạc Việt Quyết của Phái Hoàng Hoa đến tầng thứ hai, tư chất trác tuyệt, được chỉ định làm chưởng môn đời tiếp theo của Phái Hoàng Hoa.

Lúc này, Dư Văn Hào vừa mang theo Dư Văn Nguyên và bốn vị trưởng lão trở về từ Chiến Trường Ngũ Phái, cử hành bốn năm một lần tại núi Tam Đảo. Lần này, Phái Hoàng Hoa Thắng lớn. Chỉ là vui mừng chưa được bao lâu, dưới chân núi Tử Yên, Trương Ngọc Hoành, Phó Giáo Chủ của ma giáo đã ở đây. Dư Văn Hào quát to:
- Không biết Trương Phó Giáo Chủ ở đây có chuyện gì?
- Ha ha... Chuyện gì?! Đương nhiên là để trừ khử Phái Hoàng Hoa các ngươi! - Trương Ngọc Hoàng cười to.
- Hừ! Muốn giệt trừ chúng ta không có dễ dàng như vậy! Nếu phó giáo chủ đến đây không có ý tốt vậy cũng đừng trách ta! Lên! - Dư Văn Hào hét to.

Đám đệ tử của Phái Hoàng Hoa thấy sư phụ thúc giục tiến lên tấn công. Đệ tử Phái Hoàng Hoa hơn 100 người, mặc dù ai cũng mạnh nhưng sao bằng được hơn 300 đệ tử ma giáo! Ma giáo nổi danh ác độc, tu luyện công pháp tà môn. Giết người nhiều như biển, cướp của nhiều không kể xiết! Chẳng qua Giáo chủ hiện tại là Kỳ Văn Thông lại vô cùng mạnh mẽ, tu luyện Xảo Ảnh Quyết quỷ quyệt khó lường. Chẳng mấy chốc, hơn 40 đệ tử của Phái Hoàng Hoa đã thiệt mạng, thi thể bị giẫm đạp lên. Dư Văn Hào thấy vậy vội hét:
- Tất cả lui lại! Trương Ngọc Hoành, để ta chiến một trận với ngươi!- Nói rồi ông vận dụng Thiên Hạc Bộ, một môn khinh công mạnh kinh người tiến lên, đánh một chưởng vào người Trương Ngọc Hoành. Thế nhưng, Trương Ngọc Hoành lại quỷ dị dùng cánh tay mình đỡ. Dư Văn Hào như đạp tay vào khối sắt, đau đớn kinh người. Ông lôi Truy Nhạn Kiếm ra, dùng thuần thục Uyên Ương Hồ Điệp Kiếm đánh ra một đòn vào người Trương Ngọc Hoành. Hắn ta chống đỡ có chút chật vật.

Đang lúc hai người giao chiến, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm khốc của Dư Văn Nguyên:
- Cha! Cứu con! Cha!
Thù ra Dư Văn Nguyên đã bị Bách Thống, một cao thủ của Ma Giáo bắt đi. Dư Văn Nguyên mặc dù tư chất kinh người, nhưng dẫu sao vẫn chỉ là đứa trẻ, vô cùng non nớt. Dư Văn Hào thấy Dư Văn Nguyên bị bắt thì vô cùng lo lắng, định đuổi theo. Nhưng Trương Ngọc Hoành nào cho ông vừa ý. Hắn ta liên tiếp cản đường ông, hơn nữa do Dư Văn Hào vô cùng lo lắng cho con trai, nên ông đã bị chúng mấy chưởng.

Sau khi bắt được Dư Văn Nguyên, Bách Thống phi thân đến vùng bờ sông Lục. Bách Thống nhìn thấy đứa bé trong lòng vô cùng lo sợ, hốc mắt đã đỏ hoen. Hắn ta lại nghĩ đến đứa con trai còn bé của mình cũng đã chết. Bách Thống cũng tội nghiệp cho đứa bé này. Hắn nói:
- Dư Văn Nguyên, hôm nay ta nể tình tha ngươi một mạng. Nhưng tư chất của ngươi quá tốt, ảnh hưởng đến kế hoạch của Minh Giáo ta. Cho nên, ta cũng chỉ có thể cắt đứt kinh mạch của ngươi!
Kinh mạch là chốn tụ tập linh lực của người tập võ, nếu cắt đứt kinh mạch thì cả đời chỉ có thể làm phế nhân, không có tư cách tập võ. Dư Văn Nguyên sợ hãi tột độ, bàn tay cũng đánh ra một chưởng là Miên Hỏa Chưởng. Tuy nhiên chưa đến nơi đã bị Bách Thống ngắn cản. Hắn ta dùng tay đặt lên cánh tay phải của Dư Văn Nguyên, nhất thời trong cơ thể cậu có thêm một luồng khí lạnh lẽo tràn ngâoj trong kinh mạch. Đó là Hàn Băng Khí, lấy từ nơi lạnh lẽo cực kỳ trên núi Phanxipang, nơi đóng đô của Ma Giáo.

Dư Văn Nguyên không nghĩ gì nữa, cậu bị ném vào dòng sông Lục trôi dạt đi...
 
Những toan tính cá nhân, âm mưu cướp đoạt, sự tham lam của con người Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lạc Việt Võ Hiệp.