• 484

Chương 114: So tài


Nhưng lần này tôi muốn cho hắn ta biết, sống ở đời phải biết mình là ai.

Không phải thứ của mình thì không nên mó tay vào, bằng không bị đứt tay thì đừng hỏi vì sao biển xanh lại mặn.
Jesse vừa dứt lời, điện thoại của Bruce bỗng đổ chuông.

Bruce vội lấy điện thoại ra xem, người gọi quả nhiên là Emily,
Alô?
Bruce hờ hững trả lời, dù trong bụng đang sôi trào.

Bọn họ thắng rồi.

Jesse nói đúng thật.

Maynard không thể vì một người mà từ bỏ mọi người, quả nhiên ông ta phải nhượng bộ.


Jesse, tốt quá.

Chúng ta mau về thôi!
Bruce nói.

Jesse cười, uống cho xong tách cà phê rồi mới đứng dậy,
Vội cái gì? Người phải vội là Meynard mới phải.

Đúng, đúng, đúng, anh nói đúng.

Chúng ta có gì phải vội, người sốt ruột là gã Trung Quốc chết tiệt kia và Meynard ấy chứ.
Bọn họ cứ nghĩ khi quay về sẽ không còn bóng dáng anh chàng Trung Quốc kia nữa, không ngờ lại thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng nghỉ.

Bruce hỏi với vẻ khó tin,
Sao mày còn ở đây?
Tần Ngạn mở bừng mắt,
Cậu chính là cái gã Bruce giật dây mọi người làm chuyện ngu xuẩn kia hả? Đúng là tên cũng như người
.

Đều ngốc như nhau!
() Có lẽ Tần Ngạn muốn chơi chữ, Bruce gần âm với
brute
nghĩa là người thô lỗ.


Mày nói gì?
Bruce ghét nhất bị người ta trêu chọc về cái tên của mình.

Tên này do mẹ cậu ta đặt cho, dù có dở, cậu ta cũng sẽ dùng cả đời! Sắc mặt Tần Ngạn lạnh tanh, anh không muốn cãi nhau với Bruce,
Nói cái gì cậu tự hiểu.

Chúng ta nói về tình hình hiện tại trước đã.
Tần Ngạn đứng dậy, lướt qua mặt Bruce đi đến chỗ Jesse, nói với anh ta,
Cậu tự nhận có thể đảm nhiệm vị trí của tôi?
Jesse không ngờ Tần Ngạn bình thường có vẻ dễ tính mà nay lại làm khó dễ, đối tượng bị nhắm tới lại là mình, song anh ta nhanh chóng trấn tĩnh, khóe môi nhếch lên, mỉm cười với Tần Ngạn,
Không, cậu hiểu lầm rồi.

Tôi tôn trọng lựa chọn của Meynard.

Nhưng show diễn này rất quan trọng, nên mọi người mới thấy nếu để lính mới đảm nhiệm vị trí vedette thì có thể khiến Meynard chịu tổn thất.

Vì vậy, bọn họ mới muốn tôi làm vedette.

Có điều tôi từ chối rồi.

Tôi thấy làm người mẫu thứ chính cũng được.

Nếu là thật lòng từ chối thì tốt.
Tần Ngạn lạnh lùng châm chọc,
Có điều, tôi đã gặp nhiều người như cậu rồi.

Trình như cậu, có muốn làm tôi buồn nôn e cũng không được.


Vẻ mặt Jesse méo mó,
Nếu cậu muốn trút giận lên tôi thì tôi cũng chịu.

Cũng có ổi kẻ như cậu, không bao giờ nhận là mình kém, cứ thích đổ lỗi cho người khác cướp mất hào quang của mình.

Ha ha, tôi trả lại nguyên vẹn câu này cho cậu đấy!
Tần Ngạn hờ hững đáp.


Cậu...

Thôi được rồi!
Thấy Jesse phát cáu, Tần Ngạn ngắt lời anh ta,
Cãi nhau thật vô nghĩa.

Chúng ta nói chuyện thực tế hơn đi.
Thấy Jesse tức đỏ cả mặt, Tẩn Ngạn ngồi xuống rồi nói,
Cậu đã cho rằng bản thân thích hợp làm vedette hơn tôi, vậy thì tôi cũng không khơi khơi chiếm lấy vị trí này.

Chúng ta so tài một trận công bằng xem sao.

Để đồng bọn của cậu bình chọn xem rốt cuộc ai phù hợp làm vedette hơn, sao hả?

So tài?
Jesse bình tĩnh nhìn Tần Ngạn, nghi ngờ ý đồ của anh.


Ban giám khảo
anh chọn toàn là người của anh ta.

Dẫu cho anh thật sự nhỉnh hơn anh ta một chút, anh cũng khó đạt điểm cao hơn, vậy mà anh vẫn muốn so tài? Nhưng Jesse nghĩ mãi vẫn không phát hiện được cạm bẫy gì trong lời Tần Ngạn, bèn ngờ vực hỏi,
Nếu thua, cậu sẽ rút khỏi đây?
Tần Ngạn gật đầu,
Đương nhiên, nếu thua, tôi sẽ rời khỏi đây, đồng thời không xuất hiện trong giới thời trang nữa.
Tần Ngạn vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao.

Bọn họ đều là những kẻ đang nỗ lực vươn lên trong cái vòng danh lợi này, nên không tài nào hiểu nổi sao lại có người sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp phấn đấu bấy lâu chỉ vì một ván cược.

Dĩ nhiên, Jesse cũng không tin,
Ý cậu là, nếu tôi thua, tôi cũng phải rời khỏi giới thời trang?
Cái giá này quá đắt.

Dù tự tin có thể đánh bại đối phương, anh ta cũng không muốn mạo hiểm.

Anh ta luôn thận trọng.


Đương nhiên không cần!
Tần Ngạn nói,
Có muốn tiếp tục ở lại trong ngành hay không là việc của cậu, không liên quan gì đến tôi.

Nếu cậu thua thì đưa người quay về, tận tâm biểu diễn là được.

Chỉ thế thôi à?
Jesse hỏi.


Chứ cậu còn muốn thể nào?
Tần Ngạn hỏi lại.

Jesse vẫn không tin,
Meynard cũng đồng ý đề nghị của cậu?
Nếu đây chỉ là ý kiến cá nhân của Tần Ngạn, vậy cuộc so tài này chẳng có ý nghĩa gì.


Tôi cũng đồng ý!
Meynard nãy giờ làm thinh chợt lạnh lùng lên tiếng.

Sắc mặt ông ta rất kém, râu ria dựng ngược, lông mày nhăn tít.

Thấy Meynard như vậy, Jesse biết nhất định ông ta đang rất giận dữ.

May thay, người đề xuất bổ diễn là Bruce, sau này anh ta chỉ cần ra vẻ khuyên nhủ mọi người quay lại là có thể thay đổi ấn tượng của Meynard về mình.


Được, tôi đồng ý.
Jesse nói,
Nhưng tôi cũng không bắt cậu phải rời khỏi giới thời trang.

Chúng tôi vốn chẳng có ác ý gì, chỉ hi vọng show diễn có thể hoàn mỹ hơn mà thôi.

Ha ha.
Tần Ngạn cười gần, không đếm xỉa đến việc Jesse tự quyết định mà chỉ lên sân khấu, nói,
Cậu trước hay tôi trước? Hay cậu muốn cùng đi một lượt?
Bị làm ngơ, mặt mày Jesse sượng trần, anh ta nói,
Vậy để tôi đi trước đi.

Dù gì tôi cũng dày dạn kinh nghiệm hơn, để cậu đi trước thì...

Được rồi! Đi đi!
Tần Ngạn ngắt lời Jesse, ra dấu xin mời.

Bị người ta chặn họng, Jesse nói tiếp cũng không được, mà không nói lại càng khó chịu hơn.

Anh ta đành nén giận bước lên sân khấu.

Ánh đèn, âm nhạc, thiết kế sân khấu đểu mô phỏng hệt buổi trình diễn chính thức, tất cả đều trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.