Chương 133: Anh muốn em
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1116 chữ
- 2022-02-04 08:09:04
Nhưng mục tiêu không cho anh có cơ hội, cô nhanh nhẹn lách người né tránh người đàn ông đang mất lý trí kia.
Cầu Cầu...
Tần Ngạn ấm ức xịu mặt, ai oán nhìn cô nàng lòng dạ sắt đá trước mặt,
Em nỡ nào đối xử với anh như vậy? Trước kia rõ ràng anh không có bệnh gì đâu.
Nhưng mà cũng phải, có khi bị em đá nên phát sinh vấn đề gì cũng không chừng...
Em phải chịu trách nhiệm với anh đấy...
Mạc Tiểu Thu không có động tĩnh gì, anh là diễn viên, tất nhiên có diễn xuất tài tình hơn người,
Ừm.
Anh nói có lý, em sẽ chịu trách nhiệm.
Mai em đưa anh đến bệnh viện, chi phí thuốc men em chịu.
Tần Ngạn sẽ không đi bệnh viện.
Vừa rồi cho dù mất mặt, nhưng anh biết vì mình mơ tưởng, nhẫn nhịn quá lâu, thình lình người mình luôn mong nhớ bỗng nằm ngay dưới thân, nên nhất thời không kiềm chế được.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy cô nàng mũm mĩm này sờ vào thật thích.
Cô mềm mại hệt như kẹo bông gòn, hương vị đôi môi cũng ngọt ngào khôn tả, khiến anh chìm đắm ngay lập tức.
Đúng thế, vấn đề nhất định không phải nằm ở anh, là do cô béo này quá quyến rũ! Anh tỏ vẻ phản đối một cách tiêu cực, cuốn chăn quanh người lăn qua một bên, quay lưng về phía cô nàng vô tình kia.
Mạc Tiểu Thu vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ mạnh vào lưng anh,
Muốn ngủ thì về phòng anh mà ngủ, đừng nằm giả chết ở chỗ em!
Anh vẫn không nhúc nhích, làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục quay lưng về phía cô.
Mạc Tiểu Thu bó tay, đây không được, đá không đi.
May mà giường lớn, cô bèn kéo gối qua, nằm xuống mé bên kia giường.
Cô vừa ngả lưng, cái kén bên cạnh lại ngọ nguậy, đúng hơn mà nói là nhích về phía cô.
Mạc Tiểu Thu quay phắt đi, không thấy khỏi phiền.
Nào ngờ cái kén kia chẳng biết điều tí nào, tiếp tục nhích lại gần cô hơn.
Mạc Tiểu Thu không nhịn được nữa, cô sắp bị lấn khỏi giường rồi.
Cô đang định quát lên, cái kén đột ngột bung ra, cuốn Mạc Tiểu Thu vào trong đó, một vòng ôm ấm áp bao bọc lấy cô.
Dịu dàng mà mạnh mẽ.
Anh...
Suyt...
Tần Ngạn ngắt lời Mạc Tiểu Thu,
Anh không làm gì hết, chỉ muốn ôm em thế này thôi.
Không phải thể, anh...
Tiểu Thu, anh mệt lắm, ngủ thôi.
Anh...
Ôm em thế này thật tốt.
Em thật sự nằm trong lòng anh, không bỏ đi đâu hết.
Thật tốt.
Cảm ơn em vì đã ở đây...
Giọng Tần Ngạn càng lúc càng nhỏ.
Có thể thấy anh mệt thật.
Mạc Tiểu Thu bất đắc dĩ hết sức, thật ra cô chỉ muốn nhắc nhở anh, cứ để
ướt
mà ngủ chẳng lẽ không khó chịu? Anh có thể đi thay áo rồi quay lại cũng được mà.
Cô, cô đâu có phản đối anh ngủ ở đây.
Sáng hôm sau, Mạc Tiểu Thu bị đè suýt ngạt thở.
Một kẻ cao gần mét chín như Tần Ngạn mà lại nằm trên người một kẻ chỉ cao mét sáu như cô, quả thật chẳng thể xem như một trải nghiệm tốt đẹp.
Mạc Tiểu Thu cổ sức đẩy người đàn ông nằm trên người mình ra, anh ngủ rất ngon, ôm chặt cô gái trong lòng, còn thoải mái cọ tới cọ lui.
Xem cô thành gối ôm đây mà! Mạc Tiểu Thu âm thầm sờ thắt lưng Tần Ngạn, nhưng lại không béo.
Không ngờ Tần Ngạn trông thì lười, ấy thế mà vóc dáng lại được rèn luyện không tồi, thắt lưng rắn chắc, cảm giác khi sờ thật thích.
Cũng phải, nếu vóc dáng không tốt thì sao có thể được chọn làm vedette cho Meynard chứ! Cơ bụng tám múi đúng chuẩn, sờ lên trên là cơ ngực vạm vỡ, sờ xuống dưới là đường nhân ngư hấp dẫn, thắt lưng đầy nam tính.
Xuống chút nữa...
Mạc Tiểu Thu đỏ bừng mặt.
Bởi lẽ, cô thấy được bộ phận đặc trưng của phái nam đang nhanh chóng bành trướng, thể hiện rõ rệt kích thước của nó.
Buổi sáng đàn ông vốn dễ kích động, em còn trêu chọc anh nữa hả?
Giọng nói nam tính vang lên trên đầu cô, xen lẫn với tiếng thở dốc, lồng ngực anh không ngừng phập phồng.
Mạc Tiểu Thu ngượng ngùng rụt tay lại, cái đó vẫn còn rất đáng sợ, hôm qua không thấy nên không biết, bây giờ nhìn qua mới thấy
nó
không dễ trêu.
Chạy đi đâu đấy!
Tần Ngạn bắt lấy cô gái toan chạy trốn,
Em phóng hỏa rồi định bỏ chạy, chuyện nào dễ thế?
Nói rồi, Tần Ngạn bèn kéo cô lại.
Mạc Tiểu Thu vùng vẫy,
Tần Ngạn, anh làm gì thế? Ban ngày ban mặt!
Tần Ngạn khẽ cười, tiếng cười nhuốm màu mờ ám,
Vậy ý em là ban đêm thì được chứ gì.
Sao em không nói sớm! Buổi tối chúng ta làm lại!
Tần Ngạn khiến cho tay mơ như Mạc Tiểu Thu xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ mà chui, nhưng thẹn thùng không phải bản tính của Mạc Tiểu Thu, cô bất chấp ngượng ngùng, quyết phản đòn một phen.
Thế là, Tần Ngạn thấy Mạc Tiểu Thu như biến thành người khác, đang xấu hổ đỏ mặt, tay chân luống cuống, phút chốc cô bỗng cười gian, sau đó người mà anh ngày đêm thương nhớ lạnh nhạt thốt lên,
Mấu chốt
không phải là thời gian, mà là anh có được hay không!
Thà chết vinh còn hơn sống nhục! Đối với đàn ông mà nói, chuyện khó chấp nhận nhất chính là bị người ta nghi ngờ có được hay không! Thể là Tần Ngạn sôi máu hôn lên cái miệng độc địa của Mạc Tiểu Thu.
Em đã thắc mắc như thế, vậy chúng ta kiểm tra thử xem, tri thức phải được đúc kết từ thực tiễn, nhất định phải giúp em có được một kết luận hài lòng!
Mạc Tiểu Thu chỉ mạnh miệng thế thôi, một khi chiến đấu bằng súng thật đạn thật, sao cô có thể là đối thủ của Tần Ngạn vốn dĩ kinh nghiệm đầy mình? Chẳng mấy chốc, Mạc Tiểu Thu đã
bán nude
nằm trong lòng Tần Ngạn.
Tần Ngạn cũng chứng minh được, cái tiếng đào hoa bao năm nay của mình không phải hư danh.
Không bao lâu sau, Mạc Tiểu Thu đã bị hỏi đến mơ mơ màng màng.
Tiểu Thu, anh muốn em...