• 484

Chương 137: Về nước


Tần Ngạn vừa ngắt máy chưa bao lâu, chuông điện thoại của Mạc Tiểu Thu đã reo vang.

Người gọi là Daisy.

Daisy không hỏi Mạc Tiểu Thu về chuyện bỏ diễn mà chỉ lo lắng hỏi,
Cô có chuyện gì à?

Tôi...
Trước sự quan tâm của Daisy, Mạc Tiểu Thu quyết định ăn ngay nói thật,
Trong nhà có việc, bọn tôi phải nhanh chóng trở về...

Ở Trung Quốc à?
Daisy im lặng trong giây lát,
Có khó giải quyết lắm không?
Mạc Tiểu Thu ngẫm nghĩ, trả lời nước đôi,
Không dễ cho lắm.

Nếu có việc gì cần tôi giúp...

Cảm ơn cô!
Mạc Tiểu Thu không đợi Daisy nói dứt câu mà ngắt lời cô ấy.

Có lẽ cô thật sự cần đến sự trợ giúp của Daisy, nhưng nếu không đặc biệt cần thiết, cô cũng không muốn làm phiền người đã giúp đỡ mình bấy lâu nay.

Daisy đã cho cô quá nhiều, cứ tiếp tục thế này thì không biết bao giờ mới trả ơn được.

Daisy thở dài,
Được.

Cô nhớ như thế là tốt rồi.

À, nếu cô còn quay lại đây từ Trung Quốc, tôi có chuyện muốn nói với cô.

Ừ.

Nếu tôi và Tần Ngạn từ Trung Quốc quay lại đây, tôi sẽ nghe cô nói hết.


Mạc Tiểu Thu ngắt máy, Tần Ngạn bèn nắm tay cô an ủi,
Chúng ta sẽ còn trở lại.
Ở nước A đã lâu, vừa bước vào sân bay thủ đô, Mạc Tiểu Thu đã cảm thấy ngột ngạt không chịu được.

Người ra đón là Ivan, trợ lý riêng của Lạc Tu Nhiên.

Anh ta vẫn nở nụ cười chuẩn mực, thái độ lịch thiệp.

Lên xe của Ivan, thấy Tần Ngạn bồn chồn, Mạc Tiểu Thu bèn hỏi thay anh,
Tần Mặc và Kinh Kha thể nào rồi?

Bọn họ không việc gì cả.
Ivan đáp nhanh,
Nhưng sau sự kiện đó, bọn họ đã rời khỏi Trung Quốc.



Đi rồi ư? Anh có biết họ đi đâu không?
Tần Ngạn đứng ngồi không yên, vội vàng hỏi.


Nghe nói là nước H.
Ivan trả lời,
Tại Trung Quốc, mối quan hệ của bọn họ rất khó được chấp nhận, nhưng nước H thì khác, nước này có thể chấp nhận điều đó.
Tần Ngạn bớt được một mối lo trong lòng.

Không bao lâu sau, xe đã về đến nhà Lạc Tu Nhiên.

Mạc Tiểu Thu từng ở đây một thời gian, biết được quy tắc của Lạc Tu Nhiên, nên không cần Ivan phải nói, cô đã chủ động tìm một cặp miếng bọc giày dùng một lần cho Tần Ngạn, để anh ngồi đợi trên sofa, còn mình thì theo Ivan đi lên tầng trên.

Thoạt đầu, Tần Ngạn không vui cho lắm, nhưng lúc này anh cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ghen nữa, vả lại trên đường ngồi máy bay trở về, Mạc Tiểu Thu đã nói sơ qua với anh, giữa cô và Lạc Tu Nhiên chỉ đơn thuần là tình anh em.

Dù không tin một nam một nữ, lại là người dùng thì làm gì có tình thân thuần túy, nhưng anh tin tưởng Mạc Tiểu Thu, nên vẫn có thể kiềm chế cơn bực bội của bản thân.

Mạc Tiểu Thu đi thẳng lên tầng ba.

Vừa đi hết cầu thang, cô đã nghe được tiếng ho khan đứt quãng vọng ra từ phòng Lạc Tu Nhiên.

Tim Mạc Tiểu Thu thắt lại, cô vội vàng chạy vào.

Tình trạng sức khỏe của Lạc Tu Nhiên không tốt cho lắm, sắc mặt anh tái nhợt, có phần mệt mỏi.

Anh nằm yên trên giường, nếu không phải thỉnh thoảng lại họ húng hắng thì Mạc Tiểu Thu suýt tưởng đó là một xác chết mỹ miều.


Anh Cả...
Mạc Tiểu Thu nghẹn ngào, kìm lòng không được mà rơi nước mắt.

Người nằm trên giường nghe Mạc Tiểu Thu gọi thì chậm rãi mở mắt ra, trong khoảnh khắc thấy mặt Mạc Tiểu Thu, khóe môi anh khẽ cong lên, thoạt trông vẫn lạnh nhạt, nhưng Mạc Tiểu Thu nhận ra được vẻ dịu dàng trong đó.


Em về rồi?
Lạc Tu Nhiên nói vỏn vẹn ba chữ, nhưng có thể thấy được nỗi nhớ nhung tha thiết ẩn sâu trong đó.

Mạc Tiểu Thu gật đầu, xoay người gạt nước mắt, sau đó nhoẻn miệng cười, lộ hai lúm đồng tiền, tựa như cô gái trong tấm ảnh cô từng thấy,
Em đã về.
Cô không ngại làm thế thân cho người khác, nếu làm vậy mà có thể giúp một bệnh nhân tưởng niệm người thân có được niềm an ủi, cô sẵn lòng đóng vai thể thận cả đời.


Ừ, anh đã giao việc này cho Ivan rồi.

Trước tiên, em có thể tìm hiểu một chút về tình hình của Tinh Vũ từ Ivan...

Khụ khụ khụ...

Được rồi, được rồi!
Mạc Tiểu Thu vội chạy tới vỗ lưng cho Lạc Tu Nhiên,
Anh đừng nói một hơi dài như thế!

Em...

Khụ khụ...
Lạc Tu Nhiên đẩy Mạc Tiểu Thu ra.

Mạc Tiểu Thu không nhúc nhích,
Lúc mới đến, em đã khử trùng bằng cồn rửa tay Ivan đưa rồi, vả lại, anh xem này.
Mạc Tiểu Thu giơ tay lên cho Lạc Tu Nhiên xem, quả nhiên có đeo găng tay y tế,
Em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.

Anh yên tâm đi.
Dù Mạc Tiểu Thu đã làm tốt biện pháp bảo hộ, nhưng Lạc Tu Nhiên vẫn không yên tâm, anh lắc đầu, ra hiệu cho Mạc Tiểu Thu cách mình xa một chút.

Mạc Tiểu Thu thấy anh sốt ruột, đành vâng lời lùi lại.


Được, em lùi lại đây, anh đừng nóng.

Hít sâu nào! Hít vào...
Lạc Tu Nhiên dịu lại, thấy Mạc Tiểu Thu làm như đang dỗ dành con nít,
Được rồi, anh không sao.

Em đi tìm Ivan đi.



Chuyện nhà họ Tần dĩ nhiên là gấp, nhưng sức khỏe của anh cũng rất quan trọng.

Hay là em gọi điện cho Bác sĩ Danton đến đây nhé.
Mạc Tiểu Thu nói.


Danton đến rồi, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi.
Lạc Tu Nhiên nói.


Người khác bị cảm lạnh là bình thường, nhưng anh thì có thể mất mạng đấy!
Mạc Tiểu Thu suýt hét lên.

Nhưng khi nhìn vào gương mặt hờ hững, tựa hồ nhìn thấu tất cả của Lạc Tu Nhiên, cô đột ngột hiểu ra, không phải Lạc Tu Nhiên không sợ chết, có điều anh không muốn sống trong sợ hãi.


Được.

Em nghe anh.
Mạc Tiểu Thu bình tĩnh lại.

Nếu Lạc Tu Nhiên muốn được sống như một người bình thường trong suốt quãng đời còn lại, vậy cô sẽ xem anh như một người bình thường.

Mạc Tiểu Thu dém chăn cho Lạc Tu Nhiên, nói bằng giọng dỗ dành như nói với trẻ con,
Vậy anh ngoan ngoãn ngủ đi nhé, em đi tìm Ivan đây.
Lạc Tu Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, xua tay với cô gái có ngoại hình tương tự em gái mình, dáng vẻ cưng chiều,
Mau đi đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.