Chương 143: Chia tay
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1459 chữ
- 2022-02-04 08:09:06
Lúc gặp mặt cô gái họ Tô ấy, Tần Mặc chỉ có một cảm giác, đó là cô ấy còn khá trẻ, lại quá mức xinh đẹp.
Chào cô Tô.
Tần Mặc chia tay.
Anh gọi tôi Tùy Ảnh là được.
Tô Tùy Ảnh nhẹ nhàng bắt tay rồi nhanh chóng buông ra.
Tần Mặc không có thói quen xưng hô thân mật với người lạ nên vẫn nói năng lịch sự,
Chẳng hay cô Tô nói với thư ký của tôi rằng cô có biện pháp giải quyết sự việc lần này nghĩa là sao?
Tần Mặc hỏi.
Tô Tùy Ảnh nhún vai,
Là đúng theo nghĩa đen.
Tức là?
Xem ra Tổng Giám đốc Tần vẫn chưa biết về tồi nhỉ, vậy trước hết tôi xin tự giới thiệu một chút.
Hẳn Tổng Giám đốc Tần có biết Tập đoàn Tô thị chứ? Thật khéo, tôi chính là con gái một của người đứng đầu Tập đoàn Tô thị hiện nay.
Không biết như thế có thể giúp Tổng Giám đốc Tần thấy được thành ý của tôi chưa?
Tô Tùy Ảnh cười nói.
Lúc này, Tần Mặc mới cẩn thận xem xét cô gái tự xưng có thể giải quyết được vấn đề của Tinh Vũ.
Bộ trang phục được cắt may khéo léo, phác họa nên đường cong hoàn mỹ, mặt mày xinh xắn, ánh mắt ẩn chứa vẻ già dặn và khôn khéo.
Đây là một cô gái khó đoán.
Tô thị muốn gì?
Tần Mặc hỏi.
Tô Tùy Ảnh cười,
Về việc này, chúng tôi muốn thương lượng.
Thật ra thì mong muốn của Tô Tùy Ảnh, hay đúng hơn là của Tô thị rất đơn giản, đó là đặt chân vào Tinh Vũ.
Mấy năm nay, kể ra Tập đoàn Tô thị phát triển rất tốt, bọn họ là một gia tộc có bề dày lịch sử đã vất vả kinh doanh bao đời nay, có thể nói Tô thị có chỗ đứng trong hầu hết các lĩnh vực, nhưng chỉ riêng mảng điện ảnh - truyền hình là không có quyền lực gì.
Năm tháng đổi thay, quyền lên tiếng của giới truyền thông cả trên mạng và ngoài đời càng ngày càng lớn.
Lúc Tô thị nhận ra được điều này thì miếng bánh truyền thông đã bị chia cắt xong xuôi, muốn chen chân vào rất khó.
Bây giờ Tinh Vũ xảy ra chuyện, đây lại là công ty đứng đầu ngành giải trí, đương nhiên sẽ rơi vào tầm ngắm của Tô Thị.
Tô thị hơi tham đấy.
Tần Mặc lạnh nhạt nói.
Sao lại nói vậy chứ?
Tô Tùy Ảnh cười,
Thật ra, nếu không phải tôi và quý công ty có chút quan hệ sâu xa, tôi cũng không biết vụ này đâu.
Chúng ta đều là người kinh doanh, chỉ nói chuyện kinh doanh, tôi đưa ra yêu cầu cũng là chuyện bình thường mà nhỉ? Lẽ nào Tổng Giám đốc Tẩn cho rằng trên đời có bữa ăn miễn phí?
Tất nhiên là không.
Nhưng làm sao tôi chắc chắn được rằng Tô thị sẽ đứng về phía mình sau khi đặt chân vào Tinh Vũ? Nếu các người phản bội, chẳng hóa ra kẻ địch lớn nhất của tôi à?
Đây quả thật là một lo lắng xác đáng.
Nhưng nếu Tô thị chúng tôi không nhảy vào, lẽ nào Tổng Giám đốc Tần đủ sức chống đỡ? Xét tình hình hiện tại, nếu Tổng Giám đốc Tần thua cuộc trước ba mươi phần trăm cổ phần của các ủy viên kia, chỉ e anh đành phải hi sinh tình yêu của mình để bảo vệ tâm huyết của mẹ anh, đồng thời che chở các em mình, chẳng phải sao?
Tần Mặc chau mày, cô gái Tô Tùy Ảnh này nói năng có vẻ hời hợt nhưng dường như lại nắm rõ tình hình Tinh Vũ và nhà họ Tần trong lòng bàn tay.
Nếu không có dự định tiến vào Tinh Vũ từ sớm, cô ta tuyệt đối sẽ không điều tra rõ ràng như vậy.
Xem ra, Tô thị đã nhòm ngó Tinh Vũ từ lâu.
Thấy Tần Mặc dao động, Tô Tùy Ảnh nói tiếp,
Vả lại, để đôi bên được yên tâm, Tô thị chúng tôi cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều, chúng tôi chỉ muốn một vị trí có quyền lên tiếng trước các cổ đông khi cần thiết mà thôi.
Tô thị muốn bao nhiêu?
Mười phần trăm!
Tần Mặc không thể đáp ứng đòi hỏi của Tô Thị.
Anh cũng chỉ có mười phần trăm cổ phần, mà vài ngày trước đã lấy hai phần trăm làm lễ vật cầu hôn cho Kinh Kha.
Thế nên, cuộc đàm phán này ắt sẽ thất bại.
Nhưng Tô Tùy Ảnh lại đưa ra một phương án khác.
Xét tình hình trước mắt của Tinh Vũ, dám chắc rằng chẳng mấy chốc sẽ có người đứng ngồi không yên.
Nếu giá cổ phiếu Tinh Vũ cứ tiếp tục lao dốc không ngừng, cuối cùng số cổ phiếu trong tay họ sẽ thành giấy lộn.
Khi ấy, việc chuyển nhượng cổ phần là điều tất yếu.
Thế nên, mấu chốt là ở thời gian.
Muốn triệu tập họp hội đồng quản trị bất thường thì phải có chương trình cụ thể, trong thời gian đó, nếu chúng tôi có thể kiếm được mười phần trăm từ phe đối lập với anh, tính đi tính lại, tương đương anh được hai mươi phần trăm ủng hộ.
Tôi nói có đúng không?
Tô Tùy Anh nói, ánh mắt ẩn chứa vẻ gian giảo.
Nếu mục tiêu của Tô thị là mười phần trăm cổ phần từ tay các ủy viên hội đồng quản trị hiện tại, vậy thì đối với anh mà nói, thật ra cũng không có gì thay đổi quá lớn.
Cho dù sau này Tô thị phản bội, không ủng hộ anh nữa, cùng lắm xem như anh quay lại tình hình tồi tệ hiện giờ mà thôi.
Cho nên, hậu quả xấu nhất khi hợp tác với Tô thị chính là giữ nguyên tình trạng hiện tại.
Nhưng nếu bọn họ đồng ý hợp tác, anh vẫn có thể tìm được chút hi vọng ít ỏi.
Cổ phần của Tinh Vũ phân tán, mấy năm nay, ba anh em nhà họ Tần bọn họ cùng ông Tần Minh Thừa sở hữu mỗi người mười phần trăm.
Các ủy viên khác trong hội đồng quản trị nắm ba mươi hai phần trăm, còn mười ba phần trăm thuộc về các cổ đông nhỏ lẻ.
Mười lăm phần trăm còn lại là do một vị cổ đông bí ẩn nắm giữ.
Vị cổ đông này chưa từng xuất hiện tại Tinh Vũ, nên không ai biết được thân phận thật sự của người này.
Nhưng cũng bởi vì người này quá lặng lẽ, lại không tham dự vào việc điều hành công ty, nên ai nấy đều cho rằng đây là một cổ đông khiêm nhường, chỉ cần lấy cổ tức.
Nhiều năm nay cứ êm đềm trôi qua như thế.
Sau khi vụ việc xảy ra, Tần Mặc từng có ý định tìm vị cổ đông này, nhưng chẳng thu hoạch được gì, nên sau khi các cổ đông nắm giữ ba mươi phần trăm kia trở mặt, anh rơi vào tình thế hết sức bị động.
Cho nên đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh không thể không chấp nhận đề nghị của Tô Tùy Ảnh.
Đề nghị của Tô Tùy Ảnh rất đơn giản, chính là tranh thủ lúc giá cổ phiếu đang xuống thấp để thu mua số lượng lớn.
Để giá cổ phiếu càng xuống thấp hơn nữa, Tần Mặc cần làm một việc, đó là tuyên bố chắc chắn sẽ kết hôn cùng Kinh Kha, tuyệt đối không kết hôn với cô thiên kim nhà KNB gì sất.
Đối với Tần Mặc mà nói, chuyện này cũng đúng với ý muốn, không có gì là miễn cưỡng.
Thế là hôm sau, Tần Mặc bèn phát biểu rằng người bạn đời của mình mãi mãi chỉ có một mình Kinh Kha.
Em đang nghĩ gì vậy?
Thấy Kinh Kha ngồi ngây ngẩn trên sofa đã lâu, Tần Mặc bèn hỏi.
Kinh Kha hoàn hồn,
Em thấy chuyện này cứ kỳ quặc thế nào ấy.
Nhành ô liu mà Tô thị chia ra liệu có biển thành cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà không?
Tần Mặc hiểu nỗi lo của Kinh Kha,
Chuyện này cũng chẳng còn cách nào.
Tình huống xấu nhất là anh phải rời khỏi Tinh Vũ, thế thôi, còn người giành được Tinh Vũ hẳn là bố anh.
Tuy anh không muốn chứng kiến kết cục đó, nhưng nếu cuối cùng Tinh Vũ thật sự rơi vào tay bố anh, chí ít nó vẫn thuộc về nhà họ Tần, miễn cưỡng không phụ lòng ông ngoại.
Tần Mặc này.
Hả?
Kinh Kha khẽ cắn môi, sau đó nói,
Chúng ta chia tay đi!