Chương 149: Sẩy thai
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1368 chữ
- 2022-02-04 08:09:06
Thoạt đầu, Tần Minh Thừa còn bảo không sao, chỉ cần cô ta sinh được con là sẽ thành bà chủ của nhà họ Tần.
Nhưng nào ngờ từ khi nắm quyền điều hành Tinh Vũ đến nay, Tần Minh Thừa bắt đầu mặc sức tìm phụ nữ, trong đó thậm chí có cả người chưa tròn mười bốn tuổi! Hành vi cầm thú của ông ta thật đáng tởm!
Tần Minh Thừa, anh nói xem khi nào mới định kết hôn? Bụng em đã lồ lộ rồi, nếu để người ta biết em không chồng mà chửa thì còn gì mặt mũi.
Vả lại đây là con anh, anh không muốn nó bị người ta gọi là con hoang đấy chứ?
Lâm Vi gắn hỏi.
Sở dĩ cô ta phản bội người kia, đặt cược hết thảy vào Tần Minh Thừa là vì tin tưởng dù mọi chuyện có bị vạch trần, thể lực của nhà họ Tẩn cũng có thể bảo vệ cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ lời thề non hẹn biển của đàn ông lúc trên giường lại không đáng tin đến thế!
Tần Minh Thừa mất kiên nhẫn,
Sao em lại nhắc chuyện này nữa rồi?
Sao em không thể nhắc chuyện này?
Nhìn vẻ mất kiên nhẫn của Tần Minh Thừa, Lâm Vi biết ngay ông ta đã đổi ý,
Anh đừng quên, em đã làm những gì để giúp anh ngồi lên cái ghế này.
Bắt cóc nào phải tội vặt vãnh gì! Hu hu...
Cô câm miệng cho tôi!
Tần Minh Thừa bịt miệng Lâm Vi, sẵng giọng quát,
Cô tưởng tung hê chuyện này ra thì sẽ có được kết cục tốt đẹp à?
Lâm Vi gỡ tay Tần Minh Thừa ra,
Đúng, chuyện này lộ ra thì cả hai chúng ta đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng tôi thà như thế! Cùng lắm thì ngọc nát đá tan, đôi bên cùng thê thảm!
Ôi chao!
Tần Minh Thừa trở mặt trong nháy mắt,
Em nói kìa, em đã có đứa con của anh, sao anh có thể không cưới em được chứ.
Nhưng trong lúc mang thai không tiện kết hôn, sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
Anh nói thật à?
Lâm Vi ngờ vực nhìn Tần Minh Thừa,
Anh không gạt em đấy chứ?
Anh gạt em làm gì? Anh đã là bố của ba đứa con rồi, khỏi cần suy nghĩ cũng biết làm thế nào mới tốt cho em bé.
Hồi xưa, mụ kia toàn ở nhà dưỡng thai, không đi đâu cả.
Em nhìn ba đứa nó mà xem, tuy anh không muốn thừa nhận nhưng chẳng phải bọn nó đứa nào cũng khỏe mạnh, thông minh còn gì?
Tần Minh Thừa tiếp tục ngụy biện.
Tiếc thay, Lâm Vi tuy không có kinh nghiệm sinh đẻ nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ,
Được, vì tốt cho con, em có thể không cần làm hôn lễ, nhưng chúng ta có thể đăng ký kết hôn trước mà?
Muốn đăng ký lúc nào mà chả được?
Tần Minh Thừa kéo Lâm Vi ngồi xuống,
Nhưng em nghĩ xem, chẳng phải em đã nói với anh rằng em muốn anh lăng xê em thành diễn viên còn gì? Nếu em kết hôn thì phải từ bỏ con đường diễn viên thôi.
Em ngẫm lại xem, phu nhân Tổng Giám đốc Tập đoàn Tinh Vũ lại đi làm diễn viên, nghe sao cho được?
Vậy sao con anh còn làm diễn viên?
Lâm Vi nghi ngờ.
Nào có giống nhau chứ? Tần Ngạn là đàn ông, vả lại nó cũng từ bỏ quyền thừa kế Tinh Vũ rồi, chỉ nhận cổ tức mà thôi, dĩ nhiên nó muốn làm gì thì làm.
Nhưng sao anh đành lòng để em xuất đầu lộ diện được.
Tần Minh Thừa nói.
Nhưng mà...
Lâm Vi hơi do dự, cô ta thật lòng hâm mộ cuộc sống dưới ánh đèn rực rỡ kia.
Không sao, không sao.
Tần Minh Thừa an ủi Lâm Vi,
Anh cho em suy nghĩ một thời gian, đợi khi nào em suy xét cẩn thận rồi, chúng ta lại bàn bạc.
Nhưng mà...
Được rồi, được rồi, anh còn có việc cần xử lý.
Em về trước đi, dưỡng thai cho tốt, suy nghĩ kỹ càng chuyện tương lai, biết chưa?
Tần Minh Thừa tiễn Lâm Vira khỏi văn phòng, sau đó thở phào.
Tuy biết Tần Minh Thừa đang gạt mình nhưng Lâm Vi cũng chẳng có cách nào, chỉ đành giả ngốc mà diễn trò cùng ông ta.
Dù sao, bây giờ Tần Minh Thừa là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ta.
Lâm Vi nản chí đi ra ngoài, mải nghĩ ngợi xem đợi khi nào lại ép Tần Minh Thừa một phen, có thế nào cũng phải đăng ký kết hôn trước.
Xuống đến tầng hai mươi mốt, thang máy đột ngột khựng lại.
Lâm Vi vội nhấn nút khẩn cấp, nhưng chẳng có ai trả lời.
Lâm Vi hoảng hốt, cảm thấy bụng hết sức khó chịu.
Có ai không? Có ai không, cứu tôi với Tôi bị kẹt rồi.
Ai đến cứu tôi với.
Tôi là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Tập đoàn Tinh Vũ, có ai cứu tôi với?
Ha ha.
Một tiếng cười khẽ từ trong loa phát ra, vang vọng trong thang máy vắng tanh, tựa như ma quỷ đang bỡn cợt, khiến người ta lạnh thấu xương.
Anh...
Lâm Vi nhận ra đối phương là ai gần như trong tích tắc,
Anh cố tình nhất tôi trong thang máy? Anh muốn làm gì?
Cô cảm thấy tôi có thể làm gì? Chính cô phản bội sự hợp tác của chúng ta trước, chẳng phải sao?
Người kia hỏi bằng giọng hờ hững, nhưng càng khiến người ta thêm sợ hãi.
Thật, thật xin lỗi, tôi không cố ý...
Nhưng tôi sợ quá, chỉ muốn được yên ổn mà sống phần đời còn lại...
Lâm Vi hoảng sợ, cảm giác được thân dưới ươn ướt.
Được, tôi có thể cho rằng lúc trước cô không cố ý, nhưng bây giờ tôi muốn cô làm một việc, cô có thể làm được không?
Người kia lại hỏi.
Được, được, được!
Lâm Vi vội gật đầu,
Chỉ cần anh thả tôi ra, bảo tôi làm gì cũng được.
Tách.
Đèn thang máy sáng lên lần nữa, Lâm Vi cảm thấy như thể mình mới từ địa ngục trở về.
Cô ta ngồi sụp xuống đất, đau khổ ôm chặt chính mình.
Cô ta nên sớm biết mới phải, người kia là một gã ác ma, sao anh ta có thể tùy tiện buông tha cho mình? Thang máy đi thẳng xuống tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.
Đám người đang chờ thang máy thấy Lâm Vi nằm sõng soài trong đó đều giật mình hô hoán,
Mau gọi xe cứu thương, ở đây có một thai phụ bị sẩy thai.
Lâm Vi nằm trên giường bệnh, để bác sĩ kiểm tra.
Cô Lâm, thai nhi không còn nữa, cô cũng đừng quá đau lòng, cô còn trẻ, còn nhiều cơ hội.
Thấy Lâm Vi mất hồn mất vía, bác sĩ thương tình an ủi.
Lâm Vi hoàn hồn,
Tần Minh Thừa đã đến chưa?
Ơ?
Tần Minh Thừa! Tổng Giám đốc Tập đoàn Tinh Vũ! Đừng nói với tôi là ông không biết!
Lâm Vi tóm cổ áo bác sĩ, gào lên.
Biết, biết chứ!
Bác sĩ không ngờ một phụ nữ vừa sinh non lại khỏe đến thế, ông ta không tài nào vùng ra được,
Nhưng ông Tẩn chưa từng đến đây...
Chẳng lẽ tin đồn đứa bé này là con Tần Minh Thừa là thật? Nhưng thái độ của Tần Minh Thừa thế kia, xem ra cũng không mong đợi đứa bé này cho lắm.
Không đến...
Lâm Vi chán nản buông tay,
Ông ta không đến...
Con của ông ta không còn, thể mà cũng không đến...
Thình lình, Lâm Vi như sực nghĩ đến điều gì, vùi mặt vào tay,
Nếu không có đứa bé này, ông ta càng có lý do không kết hôn với mình, ông ta cần gì phải đến nữa? Ông ta ước chi đứa bé không còn ấy chứ.
Ha ha...
Tần Minh Thừa, ông được lắm, ông đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, hết thảy là do ông ép tôi!