Chương 152: Về nhà
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1297 chữ
- 2022-02-04 08:09:07
Em!
Tần Ngạn tức tối nhưng lại chẳng thể làm gì cô, đành nằm xuống giường, trùm chăn đi ngủ.
Mạc Tiểu Thu đẩy Tần Ngạn,
Về phòng anh mà ngủ.
Tần Ngạn vùng vằng,
Không về.
Đây là nhà người ta đó!
Mạc Tiểu Thu huých Tần Ngạn, tuy Lạc Tu Nhiên đã biết quan hệ giữa bọn họ, vừa rồi còn quan tâm hỏi han, nhưng như thế không có nghĩa là ngay sau đó cô có thể ngủ chung phòng với một chàng trai khi chưa lập gia đình nhé!
Thế thì sao? Anh đang bảo vệ em đấy! Anh mà không ở bên cạnh em, ngộ nhỡ có người nửa đêm lẻn vào phòng em thì sao?
Tần Ngạn giữ rịt lấy chắn không chịu buông.
Trừ anh ra còn ai lẻn vào đây nữa? Đứng dậy cho em!
Mạc Tiểu Thu không khỏe bằng Tần Ngạn, dù dùng hết sức bình sinh cũng không tài nào lôi anh dậy được.
Mạc Tiểu Thu hụt cả hơi, chẳng buồn bận tâm đang ở nhà người khác nữa, cứ thế ngã xuống mé bên kia giường,
Em nói cho anh biết, lát nữa anh phải về phòng đi đẩy.
Em không đủ sức lôi anh đi được.
Tần Ngạn mỉm cười hí hửng vì được như ý, khe khẽ thì thầm,
Em lôi anh còn chưa đi, em nghĩ anh sẽ tự về phòng à? Mau ngủ đi rồi nằm mơ thì may ra!
Mạc Tiểu Thu nằm một hồi, sức lực dường như đã quay lại, cô giật tấm chăn Tần Ngạn đang đắp, kéo về phía mình.
Tần Ngạn, em hỏi này...
Trong ánh đèn vàng mờ mờ tỏ tỏ, giọng Mạc Tiểu Thu nhẹ bẫng, tựa như một con thú cưng ngoan ngoãn, đáng yêu không chịu được.
Tần Ngạn toan giật chăn thì khựng lại.
Nghe Mạc Tiểu Thu nói thế, anh không đùa nữa mà quay sang ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ đáp,
Sao em?
Nếu...
Em nói là nểu...
Mạc Tiểu Thu nuốt nước bọt,
Nếu Lâm Vi không sẩy thai, vậy anh có thể có thêm một đứa em trai hoặc em gái...
Lúc đó anh sẽ thế nào?
Tần Ngạn không ngờ Mạc Tiểu Thu lại hỏi thế, nhưng anh vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi đáp,
Chẳng thể nào cả, anh chỉ có một em gái là Tần Tư mà thôi.
Nếu anh không có em gái thì sao? Ý em là, nếu anh không có anh em gì khác, không có Tần Mặc, cũng không có Tần Tư ấy? Liệu anh có chấp nhận người em trai hoặc em gái kia không?
Mạc Tiểu Thu hỏi tiếp.
Tần Ngạn trả lời chắc nịch,
Không!
Không à?
Mạc Tiểu Thu ngập ngừng.
Tần Ngạn đáp nhanh như chớp, giọng điệu còn quả quyết hơn,
Không!
Căn phòng rơi vào yên lặng.
Nhất thời, Tần Ngạn không hiểu Mạc Tiểu Thu đang nghĩ gì, bèn hỏi,
Có phải em thấy anh quá lạnh nhạt không?
Mạc Tiểu Thu lắc đầu, chợt nghĩ có lẽ Tần Ngạn không thấy được, bèn lên tiếng,
Không có...
.
Thật chứ?
Tần Ngạn nghi ngờ.
Dù thường ngày Mạc Tiểu Thu khá độc miệng, lại hẹp hòi, hám tiền, nhưng bản chất lại vô cùng lương thiện.
Anh cứ ngỡ cô thình lình hỏi chuyện này là vì không tán đồng với thái độ của anh về chuyện Lâm Vi.
Thật mà.
Mạc Tiểu Thu nói như đinh đóng cột,
Em cứ tưởng chỉ có mình em nghĩ thế.
Trước kia có người từng nói với em, một giọt máu đào hơn ao nước lã, tình thân là không bao giờ chia cắt được, nếu quên điều đó thì không bằng cả súc sinh.
Nói vớ vẩn!
Tần Ngạn bực tức.
Kẻ nào nói vậy mới là súc sinh, chỉ biết dùng mấy lời lẽ đao to búa lớn để áp đặt lên đạo đức của người khác, chứ có biết gì nữa đâu? Kẻ đó không biết phép tôn trọng tối thiểu thì biết cái gì mà một giọt máu đào cơ chứ! Thật là buồn cười! Nếu gặp phải chuyện như vậy, chỉ e hắn ta còn súc sinh hơn nữa kia! Dù cô ả Lâm Vikia có thai sau khi mẹ anh đã qua đời nhiều năm, nhưng cũng không thể bắt anh đón nhận đứa bé đó được! Cô ả kia lại càng không! Muốn bước chân vào nhà anh ấy hả, không có cửa đâu!...
Khoan đã...
Tần Ngạn liến thoắng một tràng rồi thình lình nhìn sang Mạc Tiểu Thu,
Mấy câu em vừa nói là có ý gì? Lẽ nào em...?
Thôi! Muộn rồi! Tranh thủ ngủ đi!
Mạc Tiểu Thu cắt ngang câu hỏi của Tần Ngạn,
Em buồn ngủ rồi, mấy chuyện này để sau rồi nói.
Không phải cô muốn giấu giếm gì anh, nhưng bây giờ gia đình Tần Ngạn đã đủ rắc rối rồi,
quá khứ của cô lại trôi qua đã lâu, lúc này không cần đề cập, tránh làm cho Tần Ngạn thêm khó chịu.
Một ngày nào đó, khi chuyện nhà của Tần Ngạn đã được giải quyết xong xuôi, cô cũng không còn bị ám ảnh bởi quá khứ nữa, có lẽ khi ấy cô sẽ nói rõ với anh.
Rạng sáng hôm sau, Mạc Tiểu Thu và Tần Ngạn tạm biệt Ivan – sở dĩ không chào tạm biệt Lạc Tu Nhiên là bởi còn quá sớm, không muốn quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của anh – chuẩn bị về nhà chính của nhà họ Tần một chuyện trước khi sang nước H.
Tại nhà chính, người mở cửa vẫn là dì Trương, nhưng trông bà tiều tụy hơn nhiều so với vẻ nghiêm nghị, quắc thước của mấy ngày trước.
Dì Trương chỉ cao đến ngực Tần Ngạn, vừa thấy anh bèn ôm chầm lấy anh, miệng không ngừng lẩm bẩm,
Cậu Hai, cuối cùng cậu cũng về rồi! Cậu Hai, cuối cùng cậu cũng về rồi!...
Tần Ngạn hơi xúc động.
Từ bé anh đã không có mẹ, dì Trương chẳng khác nào mẹ anh.
Bà rất hiền hòa, tuy không thể hoàn toàn thay thế tình thương của mẹ nhưng cũng phần nào bù đắp nổi tiếc nuối trong tuổi thơ anh.
Tần Tư thì xem dì Trương như mẹ ruột.
Được rồi, dì Trương đừng khóc nữa.
Khóc nhiều hại nhan sắc lắm đấy.
Tần Ngạn an ủi bà, dìu bà đi vào trong nhà.
Dường như lúc này dì Trương mới sực nhớ lại chức trách của mình, bà vội lấy khăn tay chấm nước mắt, sau đó cười với Tần Ngạn,
Cậu Hai, Mạc Tiểu Thu.
Cô cậu đã về.
Tần Ngạn thở dài.
Dì Trương này thật là! Có điều Tần Ngạn cũng không ép bà sửa miệng, vì anh biết có ép cũng không được.
Mạc Tiểu Thu đi theo Tần Ngạn về phòng, phát hiện bầu không khí trong nhà hoàn toàn khác lần trước cô đến đây.
Dù lần trước trong nhà cũng yên lặng như tờ do có mặt Tần Mặc, nhưng sự im ắng hiện giờ có vẻ thiếu sức sống hơn.
Tần Ngạn cũng nhận ra điều đó, anh hỏi,
Dì Trương, mấy người giúp việc trong nhà đâu?
Di Trương khẽ thở dài,
Kể từ lần cuối cậu Cả quay về đây, trong nhà đã thay đổi.
Ông chủ...
Người đàn ông kia cắt giảm chi phí triệt để.
Cậu Cả không có ở đây, cậu Hai lại chưa về, ở đây chẳng biết phục vụ ai, mọi người cũng cần kiếm miếng cơm manh áo nên đồng loạt từ chức, tôi cũng không ngăn cản...
Giậu đổ bìm leo, tan đàn xẻ nghé.
Dì Trương biết, người đơn thuần như cậu Hai mà nghe mấy chuyện tình người ấm lạnh thế này ắt sẽ khổ sở, nhưng thực tế là vậy, bà chỉ có thể ăn ngay nói thật.