Chương 162: Sự cố
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1230 chữ
- 2022-02-04 08:09:08
Ngày hôm ấy là bước then chốt của thí nghiệm.
Tần Tư không ngủ suốt hai ngày liền, tinh thần khá kém.
Dư Minh Trạch cũng ở bên cô hai ngày nay, nhưng Tần Tư mải làm thí nghiệm nên quên béng anh ta.
Đến khi cô hoàn hồn thì bị hạ đường huyết, đầu váng mắt hoa.
Dư Minh Trạch nhanh tay đỡ Tẩn Tư đang loạng choạng chục ngã, dìu cô ngồi xuống ghế, rồi đẩy chiếc hộp giữ nhiệt đựng cháo đến trước mặt cô.
Cô ăn đi.
Anh ta chẳng hòa nhã tí nào, Tần Tư vấn khá cảm động cũng phải nghẹn lời.
Anh không phải đi làm hả? Sao lại ở trong phòng thí nghiệm với tôi suốt mấy ngày nay vậy?
Thấy Tần Tư không nhúc nhích, Dư Minh Trạch đành tự tay mở nắp hộp, bình thản đáp,
Tôi đang được nghỉ.
Tần Tư cạn lời,
Vào ngày nghỉ, người ta hay tìm đến biển xanh cát trắng nắng vàng cơ mà? Phòng thí nghiệm có gì hay ho đâu?
Dư Minh Trạch múc cháo vào nắp hộp, đặt trước mặt Tần Tư,
Chẳng phải cô cũng ở lại phòng thí nghiệm đấy ư? Sao cô có thể ở đây nhiều ngày như thế?
Tần Tư vốn không đói lắm, nhưng mùi cháo thơm lừng làm bụng cô réo vang.
Cô liếc Dư Minh Trạch rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến, Khoa học rất thú vị.
Phàm phu tục tử như anh không hiểu được đâu.
Thấy Tần Tự như vậy, khóe môi Dư Minh Trạch khẽ cong,
Ừ.
Nhưng tôi sẽ thử tìm hiểu.
Tần Tư giật mình, cảm thấy lời này hơi có vấn đề.
Cô quả thật chỉ tập trung vào nghiên cứu, nhưng không có nghĩa EQ của cô đều dồn hết vào IQ.
Lời này dường như có phần mập mờ.
Nhưng khi nhìn Dư Minh Trạch, thấy anh ta đang nghiêm túc xem xét các thiết bị thí nghiệm, Tần Tư lại yên tâm, cảm giác kỳ lạ kia cũng bị cô gạt sang một bên.
Thí nghiệm này cần làm bao lâu? Toàn bộ đều do cô tự làm hết à?
Mỗi lần đến phòng thí nghiệm, Dư Minh Trạch đều liên hệ trước với Tần Tư, biết cô có mặt thì mới đến, nên không rõ tình hình trong tổ cho lắm.
Tần Tư lắc đầu.
Sao có thể chỉ có mình tôi được Ví dụ như thiết bị chưng cất này cần được xả van hơi nước mỗi ba tiếng một lần, nếu không sẽ bị nổ vì áp suất quá lớn, nếu tự tôi trông chừng thì khỏi ngủ luôn còn gì? Chúng tôi là một tổ, mỗi người có một hạng mục riêng, tôi chỉ là một trong số đó thôi.
Đương nhiên, sau này tôi mà có phòng thí nghiệm riêng thì có thể chỉ tay năm ngón, có điều tôi vẫn thấy tự mình tiến hành thí nghiệm thú vị hơn.
Với thực lực của nhà họ Tân, Tần Tư muốn có phòng thí nghiệm riêng là việc hoàn toàn khả thi, nhưng đến giờ Tần Tư vẫn không nghĩ đến chuyện nhờ gia đình đầu tư cho mình một phòng thí nghiệm.
Chí ít, trước mắt cô chưa cần.
Cô thấy công tác trong một nhóm nhỏ như bây giờ cũng tốt.
Có thể tự làm thí nghiệm là vui rồi.
Tần Tư hào hứng kể, nhưng Dư Minh Trạch lại nhíu mày chặt hơn.
Giác quan thứ sáu của anh ta rất nhạy.
Vừa rồi, hình như anh ta nghe được tiếng kim loại nứt vỡ phát ra từ bên trong chiếc máy chưng cất kia.
Còn bao lâu nữa mới đến lúc cô cần xả van khí?
Dư Minh Trạch hỏi.
Tần Tư nhìn đồng hồ, còn tầm một tiếng nữa.
Tuy hai ngày nay cô ở lì trong phòng thí nghiệm, nhưng chiếc máy chưng cất kia do mọi người thay nhau trông chừng, sáng sớm nay, người trực ngày hôm qua đã về ký túc xá ngủ bù.
Tôi thấy chiếc máy chưng cất đó xem ra có vấn đề.
Dư Minh Trạch không đợi Tần Tư đáp đã nói tiếp,
Có chắc là người trực trước cô đã xả van không?
Dư Minh Trạch nói vậy làm Tần Tư cũng không dám chắc, nhưng chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên được chứ? Nghĩ đến đây, Tần Tư định đi qua nhìn đồng hồ áp suất trên máy, nhưng cô vừa đi được hai bước đã bị người ta níu tay lại, sau đó cô bị hất văng ra ngoài cửa.
Mọi chuyện tựa hồ xảy ra trong nháy mắt.
Tần Tư thậm chí chưa kịp hiểu đầu đuôi câu chuyện, cô nghe một tiếng nổ lớn, sau đó là một luồng sóng nhiệt ập đến, hất tung cô và Dư Minh Trạch ra cửa.
Tần Tư được một cơ thể ấm áp vây quanh nên chẳng hề thấy nóng, nhưng sóng xung kích vẫn tác động đến cô, làm cô xây xẩm mặt mày.
Mắt Tần Tư hoa lên, cô cảm nhận được có người chạy về phía mình, tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng la hét định tại nhức óc hòa vào nhau thành một mớ bòng bong, Tần Tư cứ thế ngất đi.
Đến khi Tần Tư tỉnh lại, cô đã được đưa vào bệnh viện.
Việc đầu tiên Tần Tự làm là đi tìm người ở bên cạnh cô lúc ấy, Dư Minh Trạch, nhưng hỏi các y tá lại chẳng ai biết Dư Minh Trạch là ai.
Tần Tư bực mình gọi cho bệnh viện mới biết Dư Minh Trạch đã được trực thăng riêng của anh ta đưa đi, vì thương thế của anh ta quá nghiêm trọng, trường đại học của cô lại nằm ở ngoại ô, quanh đây không có bệnh viện nào đủ điều kiện chữa trị cả.
Tần Tư nhìn cổ tay bị bỏng của mình, đây là vết thương duy nhất trên người cô.
Nhưng nếu lúc ấy không có Dư Minh Trạch che chở, chỉ cô sẽ bị vụ nổ tấn công trực diện, có lẽ sẽ bị bỏng toàn thân.
Vậy...
Dư Minh Trạch đã đương đầu với vụ nổ thay cô? Nghĩ đến Dư Minh Trạch đang sống chết không rõ, Tần Tư đứng ngồi không yên, cô hỏi nhà trường địa chỉ bệnh viện nơi Dư Minh Trạch đang điều trị, rồi mua vé máy bay đến chỗ anh ta ngay đêm đó.
Đúng như Tần Tư nghĩ, Dư Minh Trạch bị thương rất nặng, phần lưng bị bỏng đến 67% diện tích.
Mà đó chưa phải là tổn thương nghiêm trọng nhất.
Lúc ấy, Dư Minh Trạch ôm Tần Tư nên hứng chịu toàn bộ sóng xung kích.
Trong khoảnh khắc sóng xung kích ập đến, anh ta bị hất tung như một viên đạn bắn ra từ ná cao su.
Nếu không phải anh ta kiên quyết không buông tay thì đã có hai viên đạn hình người bị bắn ra rồi.
Thế nên, sau một cuộc phẫu thuật kéo dài cả đêm, Dư Minh Trạch vẫn chưa tỉnh mà được đưa vào phòng ICU.
Lúc Tần Tư chạy đến, Dư Minh Trạch vẫn đang phải thở máy.
Mẹ Dư Minh Trạch là một phụ nữ Hoa kiểu quý phái, thấy Tần Tư đến, bà càng khóc lớn hơn, nhưng nề nếp của bản thân không cho phép bà quở trách Tần Tư.
Là một người mẹ, bà chỉ có thể khóc, khóc như đứt từng khúc ruột.