• 484

Chương 168: Vận rủi


Tên thủ lĩnh ngẫm nghĩ một lát, rồi đạp Lạc Tu Nhiên một cú,
Mẹ nó, không ngờ mày giàu dữ à! Được, lấy căn hộ này đổi mạng cho bốn đứa bọn mày.

Sang tên căn hộ cho anh hả?
Lạc Tu Nhiên hỏi.

Tên thủ lĩnh lập tức gắt gỏng,
Mày tưởng ông đây là thằng ngốc à? Dân buôn người như ông lấy căn hộ làm gì? Đổi hết thành tiền đem tới đây.

Căn hộ một hai triệu tệ đâu dễ bán.
Lạc Tu Nhiên bình tĩnh nói,
Vả lại, căn hộ do bố mẹ tôi cùng đứng tên, nếu họ không có mặt thì không bán được.
Tên thủ lĩnh nghe giá tiền một hai triệu tệ mà thèm nhỏ dãi.

Vốn dĩ, gã lừa bán một đứa bé cũng chỉ được vài chục nghìn tệ mà thôi, sau này biết được bán ra nước ngoài có thể kiếm chác nhiều hơn một chút, gã mới theo con đường này, đám trẻ này còn chưa bán được đứa nào! Với gã mà nói, một hai triệu tệ là một con số không tưởng.


Vậy, vậy để bọn họ về nước bán nhà..
.

Tên thủ lĩnh vừa dứt lời, một tên khác liền bất bình,
Đại ca, bọn họ về nước báo cảnh sát bắt chúng ta thì sao?
Tên thủ lĩnh chẳng chút bận tâm,
Đâu phải để bọn họ về hết, để hai ông bà già này về thôi, con bọn họ nằm trong tay mình, hẳn sẽ không dám lộn xộn.

Vả lại chúng ta đang ở nước ngoài, sợ quái gì cảnh sát Trung Quốc!

Không hổ là đại ca, nói có lý lắm!


Để sớm cầm được tiền, sáng sớm hôm sau bọn chúng đã để bố mẹ Lạc Tu Nhiên về nước mà không cần Lạc Tu Nhiên giục, dọc đường có mấy kẻ đi cùng.

Tuy mấy năm nay bố mẹ Lạc Tu Nhiên không rành việc đời, nhưng con trai đang gặp nguy hiểm khiến họ không dám ngây thơ.

Sau khi lên máy bay, họ bèn lén báo tin cho tiếp viên hàng không.

Người tiếp viên này cũng nhanh trí, mau chóng báo lại với cơ trưởng, rồi được cơ trưởng ra lệnh báo cảnh sát.

Thể là họ vừa xuống khỏi máy bay, vô số cảnh sát và nhân viên an ninh đã bao vây sân bay, đám buôn người bủn rủn cả người, chỉ biết giơ tay chịu trói.

Ông bà Lạc được an toàn, việc đầu tiên nghĩ đến là cứu con trai.

Cảnh sát Trung Quốc muốn xuất ngoại phải qua nhiều thủ tục, nhưng lính đánh thuê thì không.

Thế là khi một tốp lính đánh thuê xông vào hang ổ bọn

buôn người, chúng không hiểu nổi mình đã dây phải đảm khó chơi này lúc nào.

Nhưng khi đám lính đánh thuê cung kính cởi trói cho Lạc Tu Nhiên, bọn buôn người biết ngay mình đã mắc bẫy anh, một nhân viên quèn sao có thể mời được lính đánh thuê, một nhân viên quèn mà mua được căn hộ năm ở vành đai hại của thủ đô, lại còn gần trường điểm.


Rốt cuộc mày là ai?
Tên thủ lĩnh giương nanh múa vuốt toàn xé xác Lạc Tu Nhiên, nhưng đám lính đánh thuế không để gã có cơ hội đó, một viên đạn ghim ngay giữa mi tâm gã.

Ngay sau đó là một màn bắn giết kinh hoàng, mãi đến khi chẳng còn ai sống sót ngoài Lạc Tu Nhiên và cậu bé kia.

Lạc Tu Nhiên cau mày,
Sao các anh lại giết hết bọn chúng?
.

Tên lính đánh thuê nói một cách lơ đễnh,
Công việc của chúng tôi là đưa anh về, còn lại muốn xử lý sao cũng được.
Mà phương thức xử lý của bọn họ luôn là thế này.

Lạc Tu Nhiên biết việc này nhất định không phải do hai vị phụ huynh hiền hậu thái quá của mình dặn dò, nhưng anh cũng biết giờ có nói gì cũng đã muộn.

Lạc Tu Nhiên dẫn theo cậu bé về nước, việc đầu tiên anh làm là bàn giao cậu bé tại đồn cảnh sát, để họ tìm bố mẹ cho cậu bé.

Sắp xếp ổn thỏa rồi, anh mới về nhà.

Cả nhà đang đợi anh, cả cô em gái đang đi du học cũng lẳng lặng ngồi trên sofa đợi anh, mắt rưng rưng nước.

Thấy Lạc Tu Nhiên bình an trở về, ai nấy đều mừng rỡ òa khóc, nhưng nào ai biết sự trở về của Lạc Tu Nhiên lại đem đến một tai họa khác cho cả gia đình?
Anh vẫn chưa nói vì sao Lạc Tu Nhiên lại mắc bệnh?
Thấy Ivan không kể tiếp, Tô Tùy Ảnh sốt ruột hỏi.


Là do cú cắn của cậu bé kia.
Người trả lời không phải Ivan mà là Mạc Tiểu Thu, giọng điệu chắc nịch.

Cậu bé đó bị tiêm ma túy,mà bọn buôn người sao có thể khử trùng kim tiêm trước mỗi lần dùng được, vậy rất có khả năng sẽ bị nhiễm bệnh.

Lạc Tu Nhiên lại không biết cậu bé bị bệnh nên không thực hiện biện pháp phòng ngừa, sau khi bị cắn, anh không để tâm cho lắm, cũng không rửa sạch vết thương bằng xà phòng kịp thời.

Xác suất rất nhỏ bé, nhưng anh đã nhiễm bệnh.

Ivan gật đầu,
Cô chủ nói đúng, quả thật là do cú cắn của cậu bé kia.

Loại bệnh này có thời kỳ ủ bệnh rất dài, vì sao nhà họ Lạc lại...
Mạc Tiểu Thu không thể nói tiếp thành lời, vì cô biết chuyện này là nỗi đau nhức nhối trong lòng Lạc Tu Nhiên.


Cô chủ muốn hỏi vì sao người nhà họ Lạc chẳng còn ai, đúng không?
Ivan gượng cười ra chiều an ủi, nhưng vẻ mặt của anh ta khiến người ta càng thêm đau lòng.


Thật ra, người đầu tiên phát bệnh là cô chủ nhỏ, mùa Thu năm sau cô ấy bị cảm, nhưng chữa thế nào cũng không khỏi.


Ivan nói.

Sức khỏe của em gái Lạc Tu Nhiên không tốt lắm, lại thêm cô ấy ra đời đúng lúc việc kinh doanh của Lạc thị đang ở đỉnh cao nên bố mẹ Lạc Tu Nhiên khó tránh khỏi lơ là con cái, sau một lần sốt cao, đầu óc của cô ấy có chút vấn đề, nói theo thuật ngữ y học là sa sút trí tuệ.

Có điều, em gái Lạc Tu Nhiên lại có năng khiếu hội họa hơn người, bố mẹ anh tận lực đem lại những thứ tốt nhất cho cô ấy để bù đắp, Lạc Tu Nhiên thì luôn nghĩ do mình sơ suất mới khiến em gái bị bệnh, thế nên rất yêu chiều cô ấy.

Nhưng Lạc Tu Nhiên không biết mình mắc phải căn bệnh này, càng không biết sự thân cận của mình sẽ mang lại nguy cơ lớn lao đối với em gái.

Trong một lần giúp em gái điêu khắc, em gái anh hào hứng khoa tay múa chân, không cẩn thận làm hai người bị thương ở tay, thế là virus nhân đó lan truyền, Hệ thống miễn dịch của em gái Lạc Tu Nhiên vốn không được hoàn thiện, sau khi nhiễm bệnh, hệ thống miễn dịch của cô ấy hoàn toàn sụp đổ, nhanh chóng phát bệnh.

Sau khi cô ấy phát bệnh, cả nhà liền biết được đầu đuôi câu chuyện.

Nhà có năm người thì nhiễm virus đến ba, chỉ trừ bố mẹ Lạc Tu Nhiên ra.

Biết mình nhiễm phải căn bệnh thế kỷ, vợ Lạc Tu Nhiên căm hận để lại thư tuyệt mệnh rồi nhảy lầu tự sát.

Bố mẹ anh thì bỏ nhà ra đi biệt tích vì tự trách bản thân.

buôn người, chúng không hiểu nổi mình đã dây phải đảm khó chơi này lúc nào.

Nhưng khi đám lính đánh thuê cung kính cởi trói cho Lạc Tu Nhiên, bọn buôn người biết ngay mình đã mắc bẫy anh, một nhân viên quèn sao có thể mời được lính đánh thuê, một nhân viên quèn mà mua được căn hộ năm ở vành đai hại của thủ đô, lại còn gần trường điểm.


Rốt cuộc mày là ai?
Tên thủ lĩnh giương nanh múa vuốt toàn xé xác Lạc Tu Nhiên, nhưng đám lính đánh thuế không để gã có cơ hội đó, một viên đạn ghim ngay giữa mi tâm gã.

Ngay sau đó là một màn bắn giết kinh hoàng, mãi đến khi chẳng còn ai sống sót ngoài Lạc Tu Nhiên và cậu bé kia.

Lạc Tu Nhiên cau mày,
Sao các anh lại giết hết bọn chúng?
.

Tên lính đánh thuê nói một cách lơ đễnh,
Công việc của chúng tôi là đưa anh về, còn lại muốn xử lý sao cũng được.
Mà phương thức xử lý của bọn họ luôn là thế này.

Lạc Tu Nhiên biết việc này nhất định không phải do hai vị phụ huynh hiền hậu thái quá của mình dặn dò, nhưng anh cũng biết giờ có nói gì cũng đã muộn.

Lạc Tu Nhiên dẫn theo cậu bé về nước, việc đầu tiên anh làm là bàn giao cậu bé tại đồn cảnh sát, để họ tìm bố mẹ cho cậu bé.

Sắp xếp ổn thỏa rồi, anh mới về nhà.

Cả nhà đang đợi anh, cả cô em gái đang đi du học cũng lẳng lặng ngồi trên sofa đợi anh, mắt rưng rưng nước.

Thấy Lạc Tu Nhiên bình an trở về, ai nấy đều mừng rỡ òa khóc, nhưng nào ai biết sự trở về của Lạc Tu Nhiên lại đem đến một tai họa khác cho cả gia đình?
Anh vẫn chưa nói vì sao Lạc Tu Nhiên lại mắc bệnh?
Thấy Ivan không kể tiếp, Tô Tùy Ảnh sốt ruột hỏi.


Là do cú cắn của cậu bé kia.
Người trả lời không phải Ivan mà là Mạc Tiểu Thu, giọng điệu chắc nịch.

Cậu bé đó bị tiêm ma túy,mà bọn buôn người sao có thể khử trùng kim tiêm trước mỗi lần dùng được, vậy rất có khả năng sẽ bị nhiễm bệnh.

Lạc Tu Nhiên lại không biết cậu bé bị bệnh nên không thực hiện biện pháp phòng ngừa, sau khi bị cắn, anh không để tâm cho lắm, cũng không rửa sạch vết thương bằng xà phòng kịp thời.

Xác suất rất nhỏ bé, nhưng anh đã nhiễm bệnh.

Ivan gật đầu,
Cô chủ nói đúng, quả thật là do cú cắn của cậu bé kia.

Loại bệnh này có thời kỳ ủ bệnh rất dài, vì sao nhà họ Lạc lại...
Mạc Tiểu Thu không thể nói tiếp thành lời, vì cô biết chuyện này là nỗi đau nhức nhối trong lòng Lạc Tu Nhiên.


Cô chủ muốn hỏi vì sao người nhà họ Lạc chẳng còn ai, đúng không?
Ivan gượng cười ra chiều an ủi, nhưng vẻ mặt của anh ta khiến người ta càng thêm đau lòng.


Thật ra, người đầu tiên phát bệnh là cô chủ nhỏ, mùa Thu năm sau cô ấy bị cảm, nhưng chữa thế nào cũng không khỏi.


Ivan nói.

Sức khỏe của em gái Lạc Tu Nhiên không tốt lắm, lại thêm cô ấy ra đời đúng lúc việc kinh doanh của Lạc thị đang ở đỉnh cao nên bố mẹ Lạc Tu Nhiên khó tránh khỏi lơ là con cái, sau một lần sốt cao, đầu óc của cô ấy có chút vấn đề, nói theo thuật ngữ y học là sa sút trí tuệ.

Có điều, em gái Lạc Tu Nhiên lại có năng khiếu hội họa hơn người, bố mẹ anh tận lực đem lại những thứ tốt nhất cho cô ấy để bù đắp, Lạc Tu Nhiên thì luôn nghĩ do mình sơ suất mới khiến em gái bị bệnh, thế nên rất yêu chiều cô ấy.

Nhưng Lạc Tu Nhiên không biết mình mắc phải căn bệnh này, càng không biết sự thân cận của mình sẽ mang lại nguy cơ lớn lao đối với em gái.

Trong một lần giúp em gái điêu khắc, em gái anh hào hứng khoa tay múa chân, không cẩn thận làm hai người bị thương ở tay, thế là virus nhân đó lan truyền, Hệ thống miễn dịch của em gái Lạc Tu Nhiên vốn không được hoàn thiện, sau khi nhiễm bệnh, hệ thống miễn dịch của cô ấy hoàn toàn sụp đổ, nhanh chóng phát bệnh.

Sau khi cô ấy phát bệnh, cả nhà liền biết được đầu đuôi câu chuyện.

Nhà có năm người thì nhiễm virus đến ba, chỉ trừ bố mẹ Lạc Tu Nhiên ra.

Biết mình nhiễm phải căn bệnh thế kỷ, vợ Lạc Tu Nhiên căm hận để lại thư tuyệt mệnh rồi nhảy lầu tự sát.

Bố mẹ anh thì bỏ nhà ra đi biệt tích vì tự trách bản thân.

Một gia đình hạnh phúc bỗng dưng sụp đổ chỉ sau một đêm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.