Chương 176: Bằng chứng thép
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1334 chữ
- 2022-02-04 08:09:10
Nhưng anh chàng FA duy nhất trong phòng lại không bình tĩnh nổi.
Anh không ngờ mình đã thế này còn bị anh em một nhà đối xử như vậy!
Mấy người có thôi đi không? Rảnh rỗi khoe khoang tình cảm thì giúp em nghĩ cách dễ Tiểu Thu về đi chứ?
Tần Ngạn nói.
Tần Tư không muốn đếm xỉa đến ông anh ngốc nhà mình nữa,
Hôm qua em đã bảo anh rồi, với đồng nợ phong lưu của anh, em mà là chị Hai thì em cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Anh muốn để người ta trở về ấy hả? Mơ đi!
Em...
Tần Ngạn sắp bùng nổ đến nơi bỗng tỉnh ngộ, anh cầm điện thoại rồi nhanh chóng đi lên tầng trên, nhấn số Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu nhìn tên người gọi rồi bảo Ivan ra ngoài làm việc trước.
Cô bắt máy, vẫn không lên tiếng, nhưng bên kia không còn liến thoắng
Em nghe anh giải thích.
Em nghe anh nói
nữa.
Tiểu Thu, em là người duy nhất anh từng thích.
Không, đúng hơn là anh đang yêu mình em, sau này cũng chỉ có mình em.
Tần Ngạn nói nhanh.
Anh đợi một lúc lâu mà vẫn chưa nghe tiếng
tít tít
đầy ám ảnh mấy ngày qua, lòng mừng như điên.
Đúng là ngày xưa anh rất ăn chơi.
Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được thứ gọi là tình yêu, vì mẹ anh yêu bố anh tha thiết là thế mà ông ta vẫn thay lòng đổi dạ sau khi ông ngoại qua đời.
Thật ra ông ta không yêu mẹ anh mà chỉ yêu tài sản của mẹ anh thôi.
Đến tận phút lâm chung, bà vẫn nói với bọn anh rằng bà rất yêu bố anh, sự mù quáng ấy khiến anh cảm thấy tình yêu sẽ chầm chậm dẫn dắt chúng ta đến với cái chết.
Thế nên anh chưa từng yêu ai.
Anh chưa chán sống.
Anh chơi trò yêu đương với mấy người kia chủ yếu là muốn vạch trần bộ mặt giả dối của bọn họ, muốn thấy sắc mặt bọn họ khi bị vạch mặt, những lúc đó anh thấy rất vui sướng.
Anh biết mình làm vậy là có vấn đề.
Nhưng anh không kiềm chế được.
Anh cứ nghĩ không cần trân trọng thứ tình cảm không phải là tình yêu đích thực đó.
Nếu không gặp được em, có lẽ cả đời này của anh sẽ trôi qua như thế.
Dù anh trai đã nhiều lần nhắc nhở anh làm vậy là có bệnh, nhưng đã là bệnh thì làm sao khống chế được.
Thế là anh trai anh bèn tung tin đồn anh lăng nhăng.
Anh ấy không muốn anh bị người ta xem như người bệnh tâm thần.
Có lẽ ông trời thương tình anh nên để anh gặp được em.
Em hoàn toàn không giống tiêu chuẩn anh mong muốn, nhưng lạ lùng thay, anh lại không buông được em.
Em khóc, anh đau lòng, em cười, anh vui vẻ, không thấy em, anh sẽ nhớ nhung da diết.
Anh biết có lẽ mình đã yêu em rồi.
Thế là anh trai đưa anh sang Nhật, để anh rời khỏi em, vì sợ nếu có ngày anh làm tổn thương người mình yêu thì sẽ đau lòng đến mức chẳng thiết sống nữa.
Nhưng em có một phép màu, mỗi lần anh khổ sở là em lại xuất hiện trước mặt anh, đem đến cho anh cảm giác ấm áp và sức mạnh, để anh tin tưởng vào sự tồn tại của tình yêu.
Bất kể là anh tự dưng khỏi bệnh hay là tình yêu dành cho em đã giúp anh vượt qua hết thảy, anh chỉ biết rằng đời này anh sẽ chỉ có mình em thôi.
Anh yêu em, một tình yêu khắc sâu trong xương cốt.
Nên Tiểu Thu à, anh sẽ yêu em cả đời, đến chết cũng không thay lòng.
Em đừng rời bỏ anh được không?
Tần Ngạn đợi mãi mới nghe Mạc Tiểu Thu trả lời, anh không biết rằng Mạc Tiểu Thu cũng muốn nói một điều, anh cũng đã chữa lành cho cô.
Cùng không tin tưởng vào tình yêu, nhưng một người thì lao phăng phăng về phía trước, kẻ lại chùn bước.
Thế mới nói, họ đúng là trời sinh một cặp.
Số phận đã an bài để họ xuất hiện trong đời nhau, đem lại tình yêu và lòng tin cho đối phương.
Hôm sau, Mạc Tiểu Thu thấy được bằng chứng thép cô đang chờ đợi.
Lương Thi Vũ tung ảnh thân mật của hai người, nhưng so với mấy tấm ảnh nóng bỏng kia thì bằng chứng thép như thế này thật quá yếu, làm người ta không sao hiểu nổi.
Đây chính là ảnh thân mật của Lương Thị Vũ với Tần Ngạn mà cô ta đã nói ấy hả? Còn chẳng phải ảnh hôn nữa là, tấm thân thiết nhất cũng chỉ ôm eo, tôi và đồng nghiệp cũng có ảnh kiểu này, bằng chứng thép cái con khỉ.
Còn xem ảnh của Lương Thị Vũ làm gì nữa! Hóa ra mớ ảnh giường chiếu của Tần Ngạn đều là ảnh ghép, trên Tianya đang truyền ầm ầm kia kìa!
Gì cơ? Là ảnh ghép thật à? Tôi biết mà, nam thần của tôi sao có thể ăn tập thể được.
Cậu nhìn mấy người phụ nữ đó mà xem, rặt những người xấu đau xấu đớn.
Cái đứa bên trên thôi đi nhé! Người bôi xấu Tần Ngạn hăng nhất trong mấy diễn đàn khác là mày chứ còn ai? Giờ còn đạo đức giả.
Nói cho mày biết, Tần Ngạn nhà tạo không cần thứ fan như mày, Rau Cần càng không chào đón mày!
Mày có ý gì hả? Mày là gì của Tần Ngạn chứ? Mày có tư cách gì nói tao? Lúc mớ ảnh kia mới lộ ra, mày cũng nói trong diễn đàn rằng mày đã sớm biết Tần Ngạn là loại người đó còn gì?
Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, bị người ta lợi dụng rồi, biết chưa? Tần Ngạn vừa về nước, đang chìm quá, thế là tự biên tự diễn màn kịch này, đầu tiên là tung tai tiếng về bản thân, sau đó tẩy trắng cho mình, để fan cảm thấy có lỗi với anh ta, từ đó càng thích anh ta hơn.
Thật ra toàn bộ đều là âm mưu của anh ta cả đấy.
Mấy người đừng để bị lừa.
Dào ôi, bạn gì ở trên nói nghe thì hay lắm.
Bạn thích nói chuyện giật gân nhỉ, làm người ta sởn da gà luôn ấy.
Nói như bạn thì trước kia cũng có nhiều ngôi sao bị người ta hãm hại, về sau được minh oan, chẳng lẽ họ cũng tự biên tự diễn?
Phần lớn đều như thế cả.
Giới giải trí có bài hết ấy, bọn họ chỉ muốn xào nấu tin tức thôi.
Cậu không thấy Tần Ngạn về nước lâu thế kia mà chẳng ai hay à.
Vụ tai tiếng này vừa tung ra, ai nấy đều biết Tần Ngạn vừa về nước, lại còn từng làm vedette trong show diễn của Meynard nữa.
Bản lĩnh ca tụng bản thân thế kia, người bình thường sao làm nổi.
Nghe nói người đại diện của anh ta cũng theo anh ta qua nước A du học, e rằng đây chính là thành quả của việc du học nước ngoài đấy, có thể đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay.
Cậu nói thế làm tôi nhớ lại một tin đồn trước kia, cũng liên quan đến người đại diện này đấy.
Tuy ngoại hình cô ta rất tầm thường nhưng lại giỏi giao tiếp với đàn ông.
Cậu không nghĩ mà xem, nghe nói năm nay cô ta mới hai mươi ba, vì sao một người vừa tốt nghiệp đại học chẳng những được làm người đại diện chuyên trách, còn được công ty lớn như Tinh Vũ cử đi du học, đào tạo chuyên sâu? Có là nhân viên xuất sắc cũng chưa chắc được như thế ấy chứ?