Chương 182: Ghen ghét
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1434 chữ
- 2022-02-04 08:09:10
Phương Tình sôi máu.
Cô ta đã đặt cược toàn bộ tiền đồ của mình vào Tô Tử Hằng, đến tận một tiếng đồng hồ trước, cô ta vẫn thấy mình đã lựa chọn đúng.
Nhưng tại sao hướng gió lại đổi chiều chỉ sau một cuộc họp hội đồng quản trị? Nếu được hỏi rằng có hối hận vì đã đi theo Tô Tử Hằng hay không, cô ta sẽ bảo là không.
Cô ta biết mình yêu Tô Tử Hằng đến nhường nào, dù người đàn ông này luôn lạnh lùng từ chối cô ta, còn lợi dụng cô ta, nhưng cô ta không hối hận.
Cô ta dám yêu, dám hi sinh.
Có điều, hết thảy đánh đổi đều được xây dựng dựa trên tiền đề cô ta có thể tự lập.
Lấy ví dụ, nếu một người phụ nữ không thể tự nuôi thân, hi vọng của cô ta có thể là tìm được một người đàn ông đem lại cơm no áo ấm cho mình.
Chỉ cần người đàn ông đó có thể giúp cô ta được no bụng, cô ta sẽ không có yêu cầu nào quá cao đối với người đó nữa.
Từ đó suy ra, yêu cầu của phụ nữ đối với đàn ông được quyết định dựa trên những gì bản thân họ tự đạt được.
Thế nên, Phương Tình biết yêu cầu của mình với Tô Tử Hằng chung quy luôn là tình yêu.
Bởi lẽ, cô ta có thể tự thỏa mãn những yêu cầu khác của bản thân.
Nhưng khi Tô Tử Hằng bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời nói với cô ta rằng mình sẽ không ở lại Tinh Vũ nữa, cô ta chợt quýnh lên.
Nếu Tô Tử Hằng ra đi thì cô ta biết làm sao đây?
Không phải Phương Tình không tự tin về năng lực của mình.
Trước kia, Tô Tử Hằng tìm đến, thuyết phục cô ta nhảy việc để đi theo mình, dĩ nhiên là vì coi trọng năng lực của Phương Tình.
Khi ấy, cô ta mê muội vì tình yêu nên đã trở mặt với ông chủ cũ để dứt áo ra đi, cứ ngỡ Tinh Vũ sẽ là chốn dừng chân cuối cùng của mình, trừ khi cô ta kết hôn rồi ở nhà làm bà chủ gia đình, bằng không cô ta sẽ không rời khỏi Tinh Vũ.
Thế nên cô ta chẳng buôn bận tâm khi nghe tin ông chủ cũ nói xấu mình với người trong ngành, Thành ra, giờ đây cô ta chẳng còn nơi nào để đi trừ Tinh Vũ.
Lúc này Phương Tình chửi mắng nhân viên bảo vệ thật ra là để xả bớt nỗi bất an trong lòng.
Có điều, cô ta không thể yếu thế, đó không phải phong cách của cô ta.
Tô Tử Hằng thu dọn xong món đồ cuối cùng rồi quay sang Phương Tình,
Cô có thể ở lại Tinh Vũ, tuy tôi không còn là Chủ tịch nhưng cổ phần vẫn còn nguyên.
Tô Tử Hằng khéo léo lựa lời, đây có thể xem như một lời hứa hẹn dành cho Phương Tình.
Đúng như Tô Tử Hằng nói, anh ta không làm Chủ tịch nữa không có nghĩa anh ta không còn liên quan gì đến Tinh Vũ, trái lại, anh ta vẫn giữ một vị trí quan trọng đối với Tinh Vũ.
Phương Tình lập tức thấy an tâm, nhưng câu kế tiếp lại chẳng khác nào một quả bom, làm cô ta đờ đẫn.
Tôi không còn là Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc của Tinh Vũ nữa, vừa rồi hội đồng quản trị đã bình bầu, Tổng Giám đốc kế nhiệm sẽ là Mạc Tiểu Thu.
Anh nói gì cơ?
Phương Tình gần như hét lên,
Anh nói ai là Tổng Giám đốc? Em phải tiếp tục làm trợ lý cho ai?
Tiểu Thu, Mạc Tiểu Thu.
Tô Tử Hằng nói từng tiếng một.
Tại sao lại là cô ta? Cô ta dựa vào đâu mà làm Tổng Giám đốc? Không phải anh thua trước người nhà họ Tân ư?
Phương Tình không dám tin.
Cô ta không cam tâm, cô ta đã thua Mạc Tiểu Thu trên tình trường, giờ đến sự nghiệp cũng thua bởi Mạc Tiểu Thu luôn sao? Nếu cô ta ở lại thì vẫn giữ được vị trí, nhưng sẽ phải làm trợ lý cho cô nàng kia ư? Không! Cô ta không làm! Cô ta thà từ chức về nhà! Ánh mắt Tô Tử Hằng thoáng đau khổ, tiếc là Phương Tình mãi đắm chìm trong cơn giận dữ nên không để ý.
Cô ấy đúng là người nhà họ Tần.
Tô Tử Hằng chậm rãi nói.
Con dâu cũng là người trong nhà.
Người nhà họ Tần đã nói thế trong cuộc họp còn gì?
Cô ta...
Phương Tinh ngạc nhiên, cô ta biết Mạc Tiểu Thu đã bám được nhà họ Tần, nhưng không ngờ lại bám chắc đến vậy.
Hạng người hèn hạ luôn tìm được biện pháp.
Phương Tình thật lòng nghĩ vậy.
Cô ta ghen tị với Mạc Tiểu Thu, Mạc Tiểu Thu không những có được tình yêu cô ta hằng khao khát, còn có được cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Cô ta nỗ lực cả đời vẫn không bằng một con nhóc tốt nghiệp chưa bao lâu thì cũng thôi đi, lại còn là một con nhóc béo tròn nữa chứ!
Tinh Vũ chúng ta không cần loại nhân viên kém cỏi thế này.
Bảo vệ đầu, thu dọn đồ đạc giúp Trợ lý Phương, bảo phòng tài chính đưa đủ trợ cấp nghỉ việc cho cô ấy!
Phương Tình đang hậm hực vò nhàu cả áo, giọng Tần Ngạn chợt vang lên, ngoài vẻ ngang ngược thường ngày còn có phần lạnh lùng đáng sợ.
Anh dựa vào đâu mà đuổi tôi?
Phương Tình thấy Tần Ngạn đến, dĩ nhiên cũng thấy được Mạc Tiểu Thu đang đứng cạnh Tần Ngạn.
Cảm giác ghen ghét chợt dâng trào trong lòng cô ta, có điều đầu óc cô ta vẫn còn chút lý trí kiềm nén, bằng không cô ta đã xông lên tát Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu không đến một mình, ngoài Tần Ngạn đứng cạnh cô ra, sau lưng cô còn có cả gia đình nhà họ Tần.
Bọn họ đứng thành hàng sau lưng Mạc Tiểu Thu đầy khí thể, như muốn nói với mọi người rằng cô gái trước mặt họ không dễ trêu đâu, trêu vào cô chẳng khác nào trêu vào cả nhà họ Tần! Mạc Tiểu Thu dựa vào đâu? Dựa vào đầu? Phương Tình thầm gào thét! Tần Ngạn hoàn toàn không đếm xỉa đến cô Phương Tình đanh đá này mà nhìn sang bảo vệ,
Hai người điếc à?
Hai người bảo vệ bị Tần Ngạn trừng mắt mới bừng tỉnh, vội vàng đi về phía Phương Tình.
Phương Tình trợn tròn mắt,
Các người dám...
Phương Tình còn chưa nói dứt câu, chợt có người chạy đến chắn trước mặt cô ta, không cho hai nhân viên bảo vệ lại gần.
Tuy thường ngày Tô Tử Hằng luôn ôn hòa nhưng giờ đây cũng có phần nóng nảy.
Phương Tình được tôi nhận vào đây làm.
Tô Tử Hằng nói.
Tần Ngạn cười,
Thể thì sao nào? Chẳng lẽ anh còn muốn triệu tập họp hội đồng quản trị để quyết định nên giữ hay nên đuổi cô ta?
Phương Tình là quản lý cấp cao, có mở họp cũng không sai.
Nhưng nếu Tô Tử Hằng cứ khăng khăng, kết quả sẽ giống như hôm nay, cuối cùng anh ta vẫn là người không có quyền quyết định.
Nhưng Tô Tử Hằng vẫn kiên quyết đứng trước mặt Phương Tình, che chở cô ta sau lưng,
Nếu các người nhất quyết làm thế thì có thể lên tầng trên mở họp ngay lập tức.
Nhưng Phương Tình không thể rời khỏi Tinh Vũ, bất chấp kết quả có thể nào.
Anh ta lợi dụng người phụ nữ này mà không hề áy náy vì biết rằng thật ra Phương Tình quan tâm đến địa vị có được sau bao năm nỗ lực hơn là tình yêu.
Anh ta có thể thỏa mãn Phương Tình điều đó, xem như giao dịch công bằng.
Thế nên, khi mọi chuyện đã hạ màn, anh ta muốn giữ lại cho Phương Tình thứ cô ta coi trọng.
Đó cũng là chút bồi thường anh ta dành cho Phương Tình.
Tần Ngạn cười lạnh,
Không đuổi cô ta đi, chẳng lẽ để cô ta ở lại đây làm gián điệp cho anh hả?
Tần Ngạn toàn mỉa mai thêm dăm câu thì bị Mạc Tiểu Thu níu lại, cô nói với Tô Tử Hằng,
Được.