Chương 189: Đau lòng
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1350 chữ
- 2022-02-04 08:09:11
Rõ ràng cô thua kém tôi mọi bề, nhưng lại có được hết thảy, tôi chỉ ghen tị mà thôi.
Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu cảm thấy giờ không cần thiết phải nói chuyện với Lâm Vi nữa, tất cả là do cô ta gieo gió gặt bão mà ra.
Xin lỗi...
Ngay lúc Mạc Tiểu Thu toan quay đi, trong phòng chợt vang lên một giọng nói khe khẽ.
Mạc Tiểu Thu khựng lại, cẩn thận lắng tai nghe nhưng trong phòng không còn động tĩnh gì khác.
Mạc Tiểu Thu bối rối nhìn vào phòng thì thấy gương mặt Lâm Vi vẫn đờ đẫn như cũ, không biết là đang nghĩ gì.
Được rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa.
Tần Mặc vỗ vai Mạc Tiểu Thu an ủi.
Mạc Tiểu Thu gật đầu,
Vâng.
Lên đến tầng cao nhất, Tần Mặc bèn giao Mạc Tiểu Thu cho y tá, để y tá đẩy Mạc Tiểu Thu vào thăm Tô Tử Hằng.
Tô Tử Hằng nằm yên trên giường bệnh ICU, chiếc ống thở cắm vào cổ họng trông như mọc ra từ chính cơ thể anh ta, khiến người ta phải giật mình.
Cô Tẩn, cô đừng lo lắng quá, bệnh tình của anh Tô tuy nghiêm trọng nhưng đã nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần anh ấy có ý chí kiên cường thì sẽ không sao đâu.
Viên y tá thấy Mạc Tiểu Thu tỏ ra đau buồn bèn lên tiếng an ủi.
Mạc Tiểu Thu biết cô ta có ý tốt, cô mỉm cười,
Tôi có thể vào thăm anh ấy không?
Viên y tá lộ vẻ khó xử,
Cô Tần, sức khỏe cô vẫn chưa bình phục đâu.
Không sao.
Mạc Tiểu Thu ngắt lời cô ta,
Không sao cả.
Viên y tá không thể lay chuyển được sự cố chấp của Mạc Tiểu Thu, cuối cùng, thấy bác sĩ ra hiệu, cô ta đành giúp Mạc Tiểu Thu mặc trang phục vô trùng rồi đẩy cô vào phòng bệnh ICU, sau đó rời khỏi phòng.
Đáng lẽ em phải hận...
Một lúc lâu sau, Mạc Tiểu Thu mở miệng,
Nếu như anh tố cáo Lâm Vi ngay từ lúc biết cô ta chính là người làm em bị thương, có lẽ đã không có chuyện sau này.
Mạc Tiểu Thu hồi tưởng lại những ký ức từ buổi đầu gặp gỡ Tô Tử Hằng cho đến nay, thoạt đầu cô cứ ngỡ mọi chuyện đều do Tô Tử Hằng dàn xếp, nhưng mãi đến khi Tô Tử Hằng liều mình bảo vệ cô, cô mới hiểu ra, tuy Tô Tử Hằng quả thật có lợi dụng mình, nhưng tình cảm anh ta dành cho cô cũng là thật lòng.
Khi xưa, cô rung động trước sự dịu dàng của anh ta, đau lòng khi nghe anh ta kể lại chuyện cả nhà bị trục xuất, cảm thấy tổn thương khi biết được những toan tính của anh ta.
Nhưng dù là dáng vẻ nào đi nữa, Tô Tử Hằng cũng đã đem lại cho cô nhiều cảm xúc ngổn ngang.
Anh Tử Hằng, anh mau khỏe lại đi.
Mạc Tiểu Thu chân thành nói,
Chỉ cần anh khỏe lại, mọi ân oán trong quá khứ của hai ta đều xóa bỏ hết.
Không cần biết là lợi dụng hay làm tổn thương nhau.
Hãy để hết thảy quay về con số không, xem như chưa từng có chuyện gì.
Cảm ơn anh! Anh Tử Hằng, tuy cuối cùng con của em đã không còn, nhưng vẫn cảm ơn anh vì đã cứu em.
Mạc Tiểu Thu rời khỏi phòng, bao nhiêu ân oán theo gió cuốn đi.
Ngay sau khi Mạc Tiểu Thu rời khỏi đó, khóe mắt người đàn ông nằm trên giường bệnh chợt ướt, đó là giọt nước mắt của nỗi hối hận dâng trào.
Tần Ngạn vừa đặt chân xuống nước A lại quay ngược lên máy bay ngay lập tức.
Anh về đến nhà đã là rạng sáng hôm sau.
Cô nằm trên giường, đắp chăn dày cộp, cả người cuộn tròn, co ro trên chiếc giường lớn trông đáng thương vô cùng.
Tần Ngạn đến bên giường nhìn cô, không kìm được mà hôn lên khuôn mặt còn vương nước mắt ấy.
Mạc Tiểu Thu bừng tỉnh.
Giữa ánh trăng mờ tỏ, cô tròn mắt nhìn anh, hầu như không tin vào mắt mình.
Sao anh lại đi vào trong giấc mơ của em?
Mạc Tiểu Thu khẽ thì thào, giọng đượm vẻ tủi thân và khổ sở.
Tần Ngạn, xin lỗi anh...
Nước mắt Mạc Tiểu Thu trào ra, đau lòng đến ngạt thở,
Là lỗi của em nên mới không bảo vệ được con chúng ta...
Đều là lỗi của em...
Tần Ngạn vội ôm cô vào lòng, khẽ khàng an ủi,
Đâu phải lỗi của em, đừng khóc.
Mạc Tiểu Thu nức nở một hồi mới ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn tú kia,
Tần Ngạn?
Tần Ngạn dở khóc dở cười,
Chứ em tưởng là ai?
Mạc Tiểu Thu ngồi bật dậy,
Sao anh lại ở đây, lẽ ra anh đang ở nước A mới phải chứ?
Tần Ngạn véo mũi Mạc Tiểu Thu, và tức giận mà nói,
Câu này anh cũng muốn hỏi em đấy, lẽ ra em đang ở bệnh viện mới phải chứ?
Mạc Tiểu Thu cắn môi,
Em không thích bệnh viện.
Bệnh viện đã cướp đi hai người thân của cô.
Tần Ngạn thở dài,
Không nằm viện cũng được, ở nhà có bác sĩ gia đình trông nom, em cứ yên tâm dưỡng bệnh.
Anh...
biết cả rồi?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
Tần Ngạn ôm cô chặt hơn,
Ừ, anh biết rồi.
Không sao đâu, em đừng khổ sở.
Chúng ta đều còn trẻ, cố gắng là sẽ có.
Nhưng mà...
dù sau này có con thì cũng không phải đứa bé này.
Vốn dĩ con vẫn đang bình yên, nhưng vì em mà nó không có cơ hội được nhìn thế giới này.
Mạc Tiểu Thu đau lòng bật khóc.
Thấy Mạc Tiểu Thu tự trách mình như thế, tim Tần Ngạn đau thắt.
Anh cũng đau nỗi đau mất con, nhưng anh không thể không mạnh mẽ, anh phải đem lại can đảm cho người mình yêu.
Em yên tâm đi, đứa bé này có duyên với chúng ta.
Nhưng có lẽ nó chưa chuẩn bị xong nên muốn đợi thêm một thời gian nữa mới đi đầu thai.
Đến lúc ấy, nhất định chúng ta sẽ có một em bé thông minh và đáng yêu.
Nếu là con gái, nó sẽ có nụ cười ngọt ngào giống em.
Nếu là con trai thì đẹp trai giống bố nó.
Tần Ngạn nói.
Mạc Tiểu Thu bị Tần Ngạn chọc cười, những ngày tươi đẹp mà anh mô tả làm cô thấy lòng tràn đầy mong đợi,
Ừ, em tin nhất định con sẽ đầu thai lần nữa.
Ấy...?
Mạc Tiểu Thu lau nước mắt, hỏi Tần Ngạn,
Anh ở đây, vậy phim của David thì sao?
Đúng như Mạc Tiểu Thu lo lắng, lúc này Daivd đang điên tiết vứt phẳng kịch bản, lớn tiếng lên án Tần Ngạn qua điện thoại.
Dư, tôi nói cậu biết nhé, ông anh vợ của cậu thật chả ra sao cả!
David gắt gỏng.
Từ
anh vợ
này là do Dư Minh Trạch dạy anh ta, thế là anh ta bèn ứng dụng ngay.
Rõ ràng người bên kia điện thoại không định trả lời, từ trong điện thoại có thể nghe được loáng thoáng tiếng gõ phím lách cách.
Đang nói chuyện với cậu đấy, rốt cuộc cậu đang làm gì thế?
David nói.
Giọng nói lạnh nhạt của Dư Minh Trạch vang lên trong điện thoại,
Chuyển thêm tiền cho cậu.
David ngạc nhiên,
Tiền gì?
Dư Minh Trạch không muốn mở miệng, nhưng đầu óc David thật kém cỏi chết đi được, cuối cùng đành tốt bụng giải thích,
Tiền đền bù phí tổn mấy ngày nay do anh vợ tôi nghỉ.
Nghe thế, David chợt cười ha hả,
Chuyện phải lẽ thôi mà, vợ vẫn là quan trọng nhất.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể nào cũng phải về thăm mới yên tâm được.
Tần Ngạn quả là một người đàn ông tốt.
Không hổ là người tôi đã chọn.