Chương 196: Yêu cầu quá đáng
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1311 chữ
- 2022-02-04 08:09:12
Nhưng cô không hơi sức nào bận tâm đến tâm trạng của Ivan được, cô tin Lạc Tu Nhiên sẽ quay về, nên muốn dẹp bỏ mọi chướng ngại vật trong lúc chờ đợi anh.
Tôi không quan tâm trước đây các anh xử lý chuyện Trương Hạo Minh thể nào, nhưng bây giờ tôi là người quản lý công ty này, vậy thì mọi chuyện cần phải nghe tôi.
Sau này, không cần biết Trương Hạo Minh là ai, đến đây làm gì, chỉ cần hắn ta làm trái với quy định của công ty, làm ầm ĩ trong đại sảnh thì cứ tống cổ ra ngoài.
Nếu hắn ta gây rối ngoài công thì báo cảnh sát cho tôi, còn nếu nhiều lần gây sự thì dùng con đường pháp luật, đề nghị cưỡng chế cách ly.
Tóm lại, tôi không muốn thấy hắn ta làm ảnh hưởng đến danh dự của Lạc Thị nữa.
Mạc Tiểu Thu ngừng lại một chốc rồi nói tiếp,
Ngoài ra, lấy danh nghĩa Lạc Tu Nhiên để gửi cho hắn ta một công hàm luật sư, nêu rõ hắn ta xúc phạm danh dự người khác, yêu cầu hắn ta xin lỗi công khai, bằng không sẽ khởi tố theo đúng pháp luật.
Mạc Tiểu Thu chau mày, nói với Ivan,
Tôi biết anh chỉ muốn nghe lệnh Lạc Tu Nhiên, nhưng vị trí của tôi là do Lạc Tu Nhiên sắp đặt, đã vậy, mong anh làm theo ý tôi.
Nếu anh không làm được, tôi sẽ ra thông báo tuyển dụng để tìm một người có thể nghe lệnh tôi.
Tôi không muốn mâu thuẫn giữa tôi và anh gây ra tổn thất cho công ty trong thời gian Lạc Tu Nhiên không có mặt ở đây.
Rốt cuộc Ivan cũng hoàn hồn, gương mặt nghiêm nghị thường ngày lộ vẻ kinh ngạc và cảm động, anh ta mấp máy môi hồi lâu rồi nói,
Cô thực sự tin rằng ông chủ sẽ quay về ư?
Mạc Tiểu Thu nhìn anh ta như nhìn một thằng ngốc,
Dĩ nhiên, nước có trình độ y tế rất tiến bộ, tôi tin nhất định sẽ có cách chữa trị cho Lạc Tu Nhiên.
Trước kia các anh cứ nghe Lạc Tu Nhiên răm rắp nên mới khiến anh ấy ngày càng độc đoán.
Anh chưa nghe câu giấu bệnh sợ thầy à? Lạc Tu Nhiên chính là ví dụ điển hình đấy.
Ivan bật cười,
Nếu ông chủ nghe được cô nói mình như thế chắc sẽ nghẹn lời rồi nói,
Đúng là không biết lớn nhỏ.
Mạc Tiểu Thu cũng vui vẻ, cô thực sự rất nhớ Lạc Tu Nhiên, nhớ con người nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng thật ra rất đỗi dịu dàng kia.
Mạc Tiểu Thu thôi cười, mở miệng,
Được rồi, anh nghĩ cách xử lý chuyện này đi, thật ra tôi tới đây còn có việc khác muốn giao anh làm.
Ivan cũng nghiêm mặt hỏi,
Tổng giám đốc Mạc, cô muốn dặn dò việc gì?
Mạc Tiểu Thu giật mình, đây là lần đầu tiên Ivan gọi cô như vậy.
Gọi là quyền tổng giám đốc thì dài dòng quá.
Ivan giải thích.
Khóe môi Mạc Tiểu Thu cong cong, cô rất vui vì Ivan có thể thật lòng thừa nhận mình.
Thật ra, việc này sẽ gian nan lắm đấy.
Mạc Tiểu Thu nói.
Ivan gật đầu,
Chỉ cần đó là việc có ích cho công ty, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.
Mạc Tiểu Thu do dự,
Chuyện này chưa hẳn đã đem lại hiệu quả và lợi ích cho công ty.
Có lẽ sẽ không có bất cứ lợi ích gì trong ngắn hạn, và thậm chí là dài hạn.
Ivan đăm chiêu,
Rốt cuộc là việc gì?
Tôi muốn thành lập một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu thuốc đặc hiệu cho bệnh AIDS.
Mạc Tiểu Thu nói.
Cô nói gì cơ?
Ivan thình lình đứng phắt dậy, kích động đến mức run rẩy cả người,
Cô...
nói gì cơ?
Mạc Tiểu Thu không hiểu sao Ivan lại kích động đến thế.
Sau khi tìm hiểu về tình hình công ty, cô cũng không hiểu vì sao công ty nghiên cứu thuốc chữa trị cho đủ loại bệnh tật mà chỉ riêng AIDS là không có.
Tôi nói là muốn thành lập một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu thuốc đặc hiệu cho bệnh AIDS.
Mạc Tiểu Thu lặp lại.
Hai mắt Ivan đỏ ửng lên trong thoáng chốc.
Anh...
làm gì mà khổ sở vậy?
Mạc Tiểu Thu nói,
Dù anh không đồng ý thì chúng ta vẫn có thể thương lượng mà, khóc gì mà khóc?
Ivan quay phắt đi, nhẹ nhàng lau khóe mắt, làm như chưa có chuyện gì.
Khi quay lại, anh ta đã trở về với dáng vẻ thường ngày của mình.
Không phải tôi muốn ngăn..
Nói đến đây, Ivan lại kích động, giọng hơi khàn đi,
Tôi mừng quá ấy mà.
Mạc Tiểu Thu nhìn Ivan đầy khó hiểu.
Ngành chính của Lạc Thị vốn là y dược, bản thân có sẵn hệ thống phòng thí nghiệm khổng lồ, nếu bảo tài chính không đủ thì thôi đi, nhưng năm nào Lạc Thị cũng quyên góp không ít để làm từ thiện, không thể nào có vấn đề về mặt tài chính được.
Lại thêm căn bệnh của Lạc Tu Nhiên, Mạc Tiểu Thu không tài nào nghĩ ra lý do khiến Lạc Thị không thành lập phòng thí nghiệm nghiên cứu về AIDS.
Có lẽ cô không hiểu.
Sắc mặt Ivan vẫn khó nén về kích động,
Trước kia, tôi đã nhiều lần đề nghị thành lập một phòng thí nghiệm AIDS, nhưng ông chủ luôn bác bỏ.
Dù tôi không rõ nguyên nhân cụ thể khiến ông chủ từ chối, nhưng tôi đoán, có lẽ anh ấy sợ hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Vả lại, nếu đầu tư quá nhiều vào phòng thí nghiệm này có thể khiến người ngoài đồn đoán, gây ảnh hưởng xấu đến giá cổ phiếu của Lạc
Thị.
Nếu quả đúng như Ivan đoán, vậy thì Lạc Tu Nhiên đã nghĩ quá nhiều rồi.
Ai mà nghĩ Lạc Thị thành lập phòng thí nghiệm là do người đầu tư mắc bệnh đó cơ chứ? Nhưng nếu Lạc Tu Nhiên đã lo lắng như vậy thì họ cũng nên thận trọng một chút.
Lạc Tu Nhiên sợ người ta đồn đoán, vậy chúng ta đưa ra vài ba hạng mục rồi mở họp hội đồng quản trị để quyết định xem cuối cùng nên đầu tư vào phòng thí nghiệm nào, người ngoài có đồn đoán gì thì chúng ta cũng có thể trình bày những tài liệu trong cuộc họp cho thấy hạng mục này được chúng ta lựa chọn thông qua bỏ phiếu.
Mạc Tiểu Thu nói.
Ivan ngây người,
Đúng nhỉ, sao lúc đầu tôi lại không nghĩ ra biện pháp này cơ chứ?
Mạc Tiểu Thu cười,
Không phải anh nghĩ không ra, mà là vì anh nghĩ nhất định phải thành lập phòng thí nghiệm này, nên mới không nghĩ đến các phương án khác.
Dù gì thì nếu có hạng mục khác cạnh tranh, sau cùng rất có thể phòng thí nghiệm AIDS sẽ không được chọn.
Người trong cuộc thường không sáng suốt bằng người ngoài cuộc mà.
Năng lực làm việc của Ivan rất cao, một khi đã có biện pháp, anh ta sẽ nhanh chóng triển khai một cách hiệu quả.
Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu liên quan đến việc thành lập phòng thí nghiệm ngay bây giờ, đồng thời lên kế hoạch cho cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới.
Ivan nói.
Gươm đã, tôi còn một yêu cầu nữa.
Thấy Ivan toàn đi chuẩn bị tài liệu, Mạc Tiểu Thu ngăn anh ta lại.
Ivan nhìn Mạc Tiểu Thu,
Không biết tổng giám đốc Mạc còn dặn dò gì?
Mạc Tiểu Thu quệt mũi,
Thật ra tôi còn một yêu cầu quá đáng.