• 485

Chương 21: Sau này không dám nữa


Sau khi lên xe, Tô Tử Hằng cũng không nói gì mà chở Mạc Tiểu Thu về nhà.

Lúc dừng xe bên dưới tòa nhà, anh ta do dự một lát rồi hỏi Mạc Tiểu Thu,
Em có đi được không?
Mạc Tiểu Thu gật đầu, chẳng qua là mấy nốt phồng rộp mà thôi, không có gì ghê gớm.

Tô Tử Hằng cười áy náy, cầm giày giúp Mạc Tiểu Thu, dìu cô đi lên lầu.

Mạc Tiểu Thu ngượng ngùng quệt mũi, dường như cô trở nên
liễu yếu đào tơ
mất rồi.

Đưa Mạc Tiểu Thu về nhà rồi, Tô Tử Hằng vẫn chưa đi mà tiếp tục dìu cô vào phòng.

Mạc Tiểu Thu ngoan ngoãn ngồi trên sofa, nhìn Tô Tử Hằng cởi áo khoác, vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng.


Tiểu Thu.
Tô Tử Hằng ngồi xổm bên chân Mạc Tiểu Thu, vắt ráo khăn lông, khẽ ngước đầu nhìn cô,
Còn nhớ ban ngày anh đã nói gì với em không?
Có tin tức gì phải báo anh biết ngay...

Mạc Tiểu Thu cụp mắt, nhìn xuống mái tóc dợn sóng cắt ngang tai, rủ xuống trán của Tô Tử Hằng, lúc này mới thấy rõ chân tóc anh ta rịn mồ hôi.

Hẳn anh lo cho Tô Tùy Ảnh lắm...

Mạc Tiểu Thu hổ thẹn gục đầu, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tô Tử Hằng,
Xin lỗi anh...
Ngoài xin lỗi ra, Mạc Tiểu Thu cũng không biết nên bày tỏ sự áy náy của mình như thế nào...

Tô Tử Hằng thở dài, nâng chân Mạc Tiểu Thu lên, dùng khăn nóng lau nhẹ nhàng.

Mạc Tiểu Thu đỏ bừng mặt.

Trong ký ức, chưa bao giờ có ai lau chân cho cô, kể cả mẹ cô.

Dù da mặt Mạc Tiểu Thu rất dày nhưng giờ phút này lại phừng phừng như phải bỏng.

Tô Tử Hằng thấy Mạc Tiểu Thu mất tập trung bèn thừa dịp lấy kim chích nốt phồng, Mạc Tiểu Thu hét lên vì đau, muốn rụt phắt chân lại.

Nhưng Tô Tử Hằng nắm chặt chân cô, không tài nào vùng ra được.

Tô Tử Hằng bối cồn vào vết thương, nhìn thì dịu dàng chứ thực chất ra tay rất độc, Mạc Tiểu Thu đau đớn kêu chói lói,
Anh Tử Hằng, em sai rồi, em không dám nữa! Đau chết mất thôi! Hu hu...
Nghe cô khóc, Tô Tử Hằng ngừng tay, thấy mùi Mạc Tiểu Thu đỏ lựng, anh ta cẩn thận bôi thuốc cho cô rồi băng bó lại.

Mạc Tiểu Thu đổi từ gào khóc thành nghẹn ngào, đau lòng muốn chết.

Là đau thật ấy! Tô Tử Hằng vừa làm vừa hỏi cô bằng giọng điệu dịu dàng của riêng mình,
Em sai ở đâu?
Mạc Tiểu Thu vừa nức nở vừa đáp,
Lẽ ra khi có tin tức về Tùy Ảnh là em phải gọi cho anh.
Nghe vậy, Tô Tử Hằng ngừng tay, đôi mắt đen láy nhìn Mạc Tiểu Thu đăm đăm,
Tùy Ảnh lớn rồi, dù hơi tùy hứng nhưng vẫn có chừng mực.

Một hai đêm không về nhà anh cũng không lo.
Mạc Tiểu Thu chửi thầm, nghĩ Tô Tử Hằng quả là nghĩ một đằng làm một nẻo.

Vừa rồi trông anh lo lắng biết bao, xem Tô Tùy Ảnh bị anh dạy dỗ rồi nhốt luôn trong nhà tổ không được ra ngoài, còn mình thì bị anh giày và một phen thê thảm.

Nửa chai cồn này suýt lấy mạng cô rồi đấy.

Nhưng Mạc Tiểu Thu sợ Tô Tử Hằng, dù trong lòng không đồng ý cũng không dám nói ra.

Người khôn khéo như Tô Tử Hằng dĩ nhiên có thể nhìn ra ý nghĩ của Mạc Tiểu Thu, anh ta nói tiếp,
Em sai ở chỗ tự mình đi đến một nơi xa lạ, còn không nói với ai.

Nếu như Tô Tùy Ảnh gặp phải người xấu, em lại tùy tiện đi qua đó.

Em có nghĩ khi ấy chẳng những em không cứu được Tùy Ảnh mà cuối cùng chính em cũng rơi vào bẫy không?
Mạc Tiểu Thu sững sờ nhìn Tô Tử Hằng, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Từ bé cô đã tự lập, lớn lên rồi, vì yếu tố ngoại hình nên càng chẳng có ai cho là cô yếu đuối, cần được bảo vệ cả.

Dần dà, cô cũng quen với điều đó, quen với việc gặp chuyện thì tự nghĩ cách giải quyết.

Những lúc như thế, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gọi điện nói với người khác một tiếng.

Lòng Mạc Tiểu Thu thấy là lạ.

Cô có thể cảm nhận được, vừa rồi Tô Tử Hằng thật sự nổi giận, nên lúc xử lý vết thương cho cô thoạt trông có vẻ nhẹ nhàng chứ thực tình ra tay rất độc, khiến cô thầm sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến nguyên nhân làm Tô Tử Hằng nổi giận, Mạc Tiểu Thu không tài nào sợ hãi được.

Có lẽ đây chính là quan tâm chăng? Mạc Tiểu Thu cúi đầu làm thinh.

Tô Tử Hằng lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, đưa tay nâng cằm Mạc Tiểu Thu lên, để cô đối mặt với mình, dịu dàng nói,
Sau này dù gặp phải chuyện gì, em đều có thể đi tìm anh trước tiên, biết chưa?
Mạc Tiểu Thu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, ngoan ngoãn gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Tiểu Thu rầu rĩ nhìn bàn chân bị băng bó kín mít như bánh chưng của mình.

Thế này mà chen chúc trên tàu điện ngầm là bất khả thi.

Nhưng bắt taxi...

Cô lại xót.

Đang lo âu, chuông cửa đột ngột vang lên.

Phản ứng đầu tiên của Mạc Tiểu Thu là Tô Tùy Ảnh đã về, cô vội vàng đi xem thế nào, vừa mở cửa, hóa ra lại là người mới rời khỏi đây hôm qua, Tô Tử Hằng.

Mạc Tiểu Thu nhìn ra sau lưng Tô Tử Hằng, hỏi,
Chỉ có mình anh thôi à?
.

Tô Tử Hằng đưa tay dìu Mạc Tiểu Thu vào nhà, nhẹ nhàng nói,
Sắp tới Tùy Ảnh sẽ không về đây.

Sao thế ạ?
Mạc Tiểu Thu nắm lấy tay Tổ Tử Hằng,
Cậu ấy...
Tô Tử Hằng cười bất đắc dĩ,
Đó là nhà nó!
Ý bảo Tô Tùy Ảnh không sao.

Cũng phải! Mạc Tiểu Thu gật đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp, cất tiếng hỏi,
Anh Tử Hằng, sao anh lại đến đây?
Tùy Ảnh không có nhà, Tô Tử Hằng đến làm gì?
Không có Tùy Ảnh, thế là em không chào đón anh nữa hả?
Tô Tử Hằng cười trêu.

Mạc Tiểu Thu vội lắc đầu, cô nào dám cơ chứ! Cô chỉ là người ở trọ thôi! Tô Tử Hằng không đùa cô nữa, giơ tay để Mạc Tiểu Thu nhìn đến chiếc túi trong tay,
Mang đồ ăn sáng đến cho em.

Nghe Tùy Ảnh bảo em thích ăn bánh bao.


Mạc Tiểu Thu vọi gật đầu lia, mắt sáng rực, cô hít hà, cảm giác được hương bánh bao sực nức ập vào mũi.

Tô Tử Hằng không khỏi bật cười, xoa đầu Mạc Tiểu Thu,
Đổ mèo ham ăn.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Mạc Tiểu Thu bị trêu nhưng chẳng khó chịu tí nào.

Đây là món bánh bao siêu ưa thích của cô đó!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.