Chương 217: Hi vọng
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1309 chữ
- 2022-02-06 12:34:35
Anh cứ về đi rồi biết.
Ai thèm lừa anh! Mau về đi.
Đừng dông dài nữa!
...
Tần Ngạn đau khổ nhìn Mạc Tiểu Thu,
Thật quá đáng mà, anh ấy đám cúp máy!
Mạc Tiểu Thu cầm cuốn sách che mặt, âm thầm liếc xéo anh.
Có lẽ Tần Mặc cũng đang bực bội – không biết Tần Ngạn to gan như thể từ khi nào, dám bảo anh mình dông dài.
Tần Ngạn chưa chịu thôi, tiếp tục gọi điện thoại cho Kinh Kha, nhưng lần này còn bị cúp máy nhanh hơn, hơn nữa bản lĩnh độc miệng của Kinh Kha làm Tần Ngạn chưa kịp phát huy đã bị mắng như tát nước vào mặt.
Có điều Tần Ngạn đã bệnh nặng lắm rồi, lúc đặt điện thoại xuống, anh vẫn cười ngáo ngơ như cũ.
Mạc Tiểu Thu mang thai được ba tháng, chẳng những người trong ngành biết chuyện này, đến cả giới truyền thông cũng tỏ vẻ bó tay trước hành vi thỉnh thoảng lại khoe chuyện mang thai của Tần Ngạn.
Trên mạng xuất hiện một nhóm fan đặc biệt, công việc hàng ngày của bọn họ là đếm số lần Tần Ngạn khoe vợ mang thai.
Tần Ngạn đang rảnh lắm hả? Ngày nào cũng đăng Weibo đủ kiểu ảnh chụp vợ mình đang làm việc.
Weibo của mình tràn ngập bài đăng của anh ấy.
Ha ha, không chỉ có Weibo của bác mới bị như vậy đâu.
Bạn bè em còn tưởng đó là vợ em luôn ấy.
Bởi vì bảng tin của em toàn là ảnh vợ Tần Ngạn.
Mị thấy vợ Tần Ngạn đẹp thật đấy.
Các thím nhìn tấm ảnh chụp dưới ánh nắng kia kìa, trông tràn đầy hạnh phúc.
Muốn biết một người phụ nữ có hạnh phúc hay không, chỉ cần nhìn nụ cười của cô ấy là biết.
Quả thật nam thần Tần rất yêu vợ nha.
Lẽ nào có mình tui ghen tỵ với Mạc Tiểu Thu thôi hả? Có thể gả cho người đàn ông như nam thần Tần, chắc kiếp trước Mạc Tiểu Thu đã cứu thế giới nhỉ?
E là cứu thế giới cũng chưa đủ đâu? Phải cứu cả vũ trụ mới có thể gặp được và gả cho người đàn ông như vậy ấy chứ?
Không phải mình không muốn cứu thế giới, mà là không có cơ hội.
Nếu biết trước có thể gả cho người như Tần Ngạn, có bảo mình hi sinh vì thế giới, mình cũng sẵn lòng.
Sẵn lòng hi sinh +1.
Sẵn lòng hi sinh +2.
Chẳng mấy chốc, cụm từ
Hãy cho tôi cơ hội cứu thế giới để được gả cho Tần Ngạn
lọt vào hotsearch, mọi người được dịp cười ha hả thành một chuỗi bình luận dài dằng dặc.
Nhất thời, Tần Ngạn được xưng là người chồng quốc dân, địa vị vững chắc không gì phá nổi.
Tần Ngạn cầm iPad đi đến trước mặt Mạc Tiểu Thu,
Vợ à, có lẽ kiếp trước em đã cứu cả vũ trụ mới có được người chồng tốt như anh đấy.
Mạc Tiểu Thu lườm Tần Ngạn, không muốn đả kích lòng tự tin của anh nên chỉ hờ hững
Ừ
một tiếng.
Cô đang đọc một báo cáo nghiên cứu y học.
Tuy cô không biết gì về y học, cũng không hiểu nội dung của bài báo cáo nhưng vẫn có thể hiểu được kết luận.
Nếu loại thuốc được đề cập trong báo cáo có thể thí nghiệm thành công, vậy thì công cuộc điều trị căn bệnh AIDS sẽ có hi vọng.
Mạc Tiểu Thu cầm điện thoại lên,
A lô, Ivan hả, anh đã xem
Tuần san Y học' số mới nhất chưa, trong đó có một bài báo liên quan đến AIDS đấy.
Anh đã đọc chưa? ...
Alô? Alô...
Sao vậy?
Tần Ngạn hỏi.
Mạc Tiểu Thu thấy điện thoại đã bị ngắt máy,
Chắc Ivan kích động quá đây mà.
Hôm sau, Ivan gọi lại cho Mạc Tiểu Thu.
Anh ta đã đến thành phố B.
Tổng Giám đốc Mạc, tôi tìm được tác giả của bài báo y học đó rồi, nhưng mà...
Ivan ngập ngừng.
Mạc Tiểu Thu ngờ vực hỏi,
Nhưng mà thế nào?
Tổng Giám đốc Mạc...
Không ngờ vị giáo sư này...
còn trẻ như vậy...
Khi Mạc Tiểu Thu gặp được người đó, rốt cuộc cô cũng hiểu ý Ivan.
Quả là...
còn rất trẻ.
Chào Tiến sĩ Bạch, tôi là Mạc Tiểu Thu, Tổng Giám đốc Tập đoàn Lạc thị.
Mạc Tiểu Thu tự giới thiệu.
Chào Tổng Giám đốc Mạc, tôi là Bạch Như Kỳ.
Người đàn ông mỉm cười, tự giới thiệu bản thân một cách hàm súc.
Năng lực điều tra của Ivan rất tốt, ngày hôm sau, lý lịch trích ngang của Bạch Như Kỳ đã được gửi đến email của Mạc Tiểu Thu.
Bạch Như Kỳ, 28 tuổi, tiến sĩ tế bào học của Viện Y học Đại học B.
Tuy còn trẻ nhưng từ nhỏ đã được xưng là thiếu niên thiên tài.
Anh ta là một người đàn ông nho nhã.
Mạc Tiểu Thu nghĩ, nếu không gặp Tần Ngạn trước, có lẽ cô sẽ rung động với hình mẫu mối tình đầu thời đi học kiểu này.
Tiến sĩ Bạch, rất vui vì hôm nay anh có thể đến đây gặp tôi, tôi xin được vào thẳng chủ đề.
Tôi rất quan tâm đến bài phát biểu của anh trên
Tuần san Y học
.
Tôi muốn biết, đối với kết quả thí nghiệm, anh nắm chắc được mấy phần?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
Bạch Như Kỳ mỉm cười nhã nhặn, nụ cười của anh ta ấm áp tựa tia nắng rọi qua kẽ lá,
Tôi nghĩ phương hướng nghiên cứu của mình là chính xác.
Nhưng với điều kiện chữa trị hiện tại, muốn thành công cần một số điều kiện nhất định.
Mạc Tiểu Thu hơi kích động, cầm lấy cốc nước trước mặt định uống.
Bạch Như Kỳ chợt ngăn cô lại,
Đây là nước lạnh, bây giờ cô không nên uống.
Cô đừng ngạc nhiên, dù gì tôi cũng học y, chỉ cần nhìn cô là biết.
Vả lại, tin cô mang thai xuất hiện đầy rẫy trên mạng, muốn không biết cũng khó.
Bạch Như Kỳ cười nói.
Mạc Tiểu Thu:
...
Cái đồ ngốc Tần Ngạn này.
Nghiên cứu của anh có thể thành công thật ư?
Mạc Tiểu Thu hỏi.
Bạch Như Kỳ gật đầu, giọng điệu ôn hòa nhưng chắc chắn,
Ừ.
Vậy anh có bằng lòng đến phòng thí nghiệm của công ty tôi để hoàn thành nghiên cứu này không, Tiến sĩ Bạch
Mạc Tiểu Thu dè dặt hỏi,
Toàn bộ công việc ở phòng thí nghiệm sẽ thuộc thẩm quyền quyết định của anh, nhưng tôi hi vọng sẽ thu được thành quả trong thời gian ngắn.
Dường như Bạch Như Kỳ đã dự kiến được Mạc Tiểu Thu sẽ mời mình nên chẳng hề tỏ ra bất ngờ,
Xem ra Lạc thị đặc biệt chú ý đến căn bệnh AIDS, tôi có thể biết nguyên nhân không?
Mạc Tiểu Thu:
Xin lỗi, tôi nghĩ tôi không thể nói với anh được.
Nhưng tôi có thể hứa với anh, nếu nghiên cứu của anh thành công, tôi sẽ không tư hữu hóa thành quả mà sẽ cống hiến cho nhân loại.
Tôi không phải người vĩ đại gì, nhưng tôi hi vọng căn bệnh này sẽ không thể chia rẽ thêm nhiều gia đình hơn nữa.
Bạch Như Kỳ nhìn Mạc Tiểu Thu chăm chú, sau đó mỉm cười,
Được, tôi đồng ý với cô.
Mạc Tiểu Thu:
Tốt, vậy bây giờ tôi về chuẩn bị, mai sẽ đưa hợp đồng đến cho anh.
Bạch Như Kỳ nhìn theo Mạc Tiểu Thu đến tận khi cô đã lên xe rồi mới rút điện thoại ra,
Alô, tôi nghĩ tạm thời cậu không cần giúp tôi thành lập phòng thí nghiệm nữa.
Có vẻ như tôi đã tìm được một nhà đầu tư không tôi.