Chương 233: Quá khứ của nhà họ tần
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1340 chữ
- 2022-02-06 12:34:38
Làm sao cô có thể tin Tần Ngạn đã giết chết mẹ mình cơ chứ? Tất nhiên Tần Mặc cũng phỏng chừng Mạc Tiểu Thu sẽ không tin, anh thở dài sườn sượt,
Chuyện này thật ra là tại anh.
Nếu ngày ấy anh đừng lơ là nó vì mải tranh giành gia sản với bố mình, biết đâu nó đã không bị đa nhân cách như thế này.
Lúc ông ngoại Tần Ngạn qua đời, Tần Ngạn mới sáu tuổi, Tần Mặc mười sáu.
Bố Tần Ngạn, Tần Minh Thừa, là một người rất xảo quyệt.
Ông ta đã ẩn nhẫn ngụy trang suốt mười sáu năm ròng, đợi đến khi ông ngoại Tần Ngạn mất mới thâu tóm Tinh Vũ vào tay mình.
Tần Mặc đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Tần Minh Thừa, lại được ông ngoại bồi dưỡng nên dù còn nhỏ tuổi, anh vẫn có thể đối chọi với ông ta phần nào.
Có điều, để làm được như vậy, anh phải dồn toàn bộ tâm trí vào công ty, thành ra lơ là Tần Ngạn mới mất đi ông ngoại.
Mẹ Tần Ngạn là một phụ nữ mềm yếu, lại chấp nhất với tình yêu.
Bà cho rằng tình cảm mười sáu năm không phải là giả, nên cũng tin tưởng qua một thời gian nữa, Tần Minh Thừa sẽ quay về.
Không bao lâu sau, Tần Minh Thừa quay về nhà đúng như bà mong đợi, nhưng không phải để hàn huyên cùng vợ, mà là để trách móc vợ mình không biết dạy con, để Tần Mặc ngáng đường ông ta ở công ty.
Thực ra, tài kinh doanh của Tần Mặc làm các cổ đông của công ty rất mừng, bọn họ chỉ cần một người lèo lái công ty trên đà phát triển là được.
Bọn họ không quan tâm người đó là Tần Minh Thừa hay là Tần Mặc, cũng không cần biết người đó là người trưởng thành hay mới chỉ là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi.
Chỉ cần lợi nhuận của công ty không ngừng tăng trưởng, vậy thì người đó chính là Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc mà bọn họ mong muốn.
Bởi vậy, trước biểu hiện chói sáng của Tần Mặc, Tần Minh Thừa dần đánh mất sự ủng hộ của những cổ đông lâu năm.
Bọn họ khuyên Tần Minh Thừa nên noi theo bọn họ ở nhà hưởng phúc, tiền cổ tức nhận được cũng đủ tiêu cả năm.
Nghe vậy, Tần Minh Thừa càng tức tối hơn vì thấy bản thân đấu không lại một cậu nhóc mười sáu tuổi, mà đó lại là con mình! Thế là ông ta quay về nhà để bắt mẹ Tần Ngạn trông coi con mình cho đàng hoàng, tốt nhất là cho Tần Mặc đi du học, để anh không có cơ hội chống phá ông ta.
Đương nhiên, để vợ nghe lời mình, Tần Minh Thừa lại giở mánh khóe cũ, thế là bọn họ có Tần Tư vào thời gian đó.
Dù mẹ Tần Ngạn yêu Tần Minh Thừa sâu đậm nhưng không phải người ngu xuẩn, không thể phân biệt giữa thật lòng và giả dối.
Khi những tấm ảnh minh chứng Tần Minh Thừa ngoại tình phơi bày trước mặt mình, bà biết có tự lừa mình dối người rằng Tần Minh Thừa sẽ hối cải cũng chỉ uổng công.
Bởi vậy, bà không can ngăn Tần Mặc, thậm chí còn nghĩ nếu Tần Mặc giành được Tinh Vũ, không chừng mọi chuyện có thể trở về như trước, lúc bố của bà chưa qua đời.
Tần Tư ra đời trong nỗi ưu tư đó.
Cái tên
Tư
tượng trưng cho lòng tương tư của bà đối với chồng.
Nhưng ngày Tần Tư cất tiếng khóc chào đời, Tần Minh Thừa còn đang mải hoan lạc cùng người phụ nữ khác.
Từ đó, mẹ Tần Ngạn lâm bệnh, nói giảm nói tránh là bệnh tương tự, còn nói thẳng ra thì là bệnh trầm cảm.
Vốn là người cởi mở, từ ngày bị bệnh, bà như biến thành một con người khác.
Bà bắt đầu than thân trách phận về cuộc sống của mình, về sự lừa gạt của Tần Minh Thừa.
Đối tượng phát tiết của bà chỉ có Tần Ngạn khi ấy mới bảy tuổi.
Tần Ngạn không hiểu đang có chuyện gì, cậu chỉ biết mọi thứ đã thay đổi từ ngày ông ngoại mất.
Bố không còn về nhà hàng ngày, mẹ không còn dịu dàng ôm lấy cậu và kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, người ông hiền từ hay hỏi cậu thích ăn gì cũng không còn nữa.
Cậu như biến thành một hồn ma, không ngừng lang thang trong căn nhà trống rỗng.
Đi mệt rồi, cậu sẽ tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó tự nhủ,
Sao trong nhà chẳng có ai thế nhỉ?
Sau đó, cậu sẽ tự trả lời,
Toàn do ông ta cả, ông ta đã hủy hoại cái nhà này.
Em gái ra đời, thế là Tần Ngạn có người trò chuyện trong một thời gian dài.
Cậu nói với em,
Em mau lớn lên đi, anh sẽ nhường hết đồ chơi cho em chơi.
Cậu còn nói,
Từ ngày có em, mẹ càng ít để ý đến anh hơn.
Em sinh ra làm gì cơ chứ?
Nhưng chẳng mấy chốc, có khi chỉ tích tắc sau, cậu đã quên mất thắc mắc vừa rồi, sau đó lại vui vẻ chia sẻ các món đồ chơi mình thích với em gái.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai năm trôi qua trong chớp mắt, Tần Mặc đã mười tám tuổi, về cơ bản, anh đã nắm giữ quyền hành tại công ty, còn Tần Minh Thừa rơi vào cảnh thất thế, chỉ biết mua vui bên những người phụ nữ khác, ngày càng vung tiền như rác.
Bởi lẽ, ông ta biết vị trí ông chủ Tinh Vũ đang cách mình ngày một xa.
Tin đồn Tần Minh Thừa không còn tình cảm gì với vợ nhanh chóng lan truyền, dù nhiều người biết Tần Mặc đang đứng đầu Tinh Vũ nên không dám trêu vào vợ Tần Minh Thừa, nhưng cũng có một số cô ả không có đầu óc ôm mộng làm bà chủ nhà họ Tấn.
Thế là ảnh và video giường chiếu không ngừng xuất hiện tại nhà họ Tân.
Mỗi lần xem xong, mẹ Tần Ngạn lại ôm Tần Tư trốn trong tủ không chịu ra ngoài.
Tiếng khóc ngằn ngặt của Tần Tư khiến người ta nghe mà đau lòng, nhưng dường như chỉ có làm vậy thì mẹ Tần Ngạn mới có cảm giác an toàn.
Những lúc ấy, Tần Ngạn sẽ quỳ trước cửa tủ, không ngừng rạch cửa tủ bằng một con dao sắc để cứu mẹ và em gái ra ngoài.
Công việc bận rộn ở Tinh Vũ làm Tần Mặc không có thời gian quan tâm chuyện trong nhà, đến khi anh biết được mọi chuyện thì đã muộn.
Ánh mắt mẹ anh đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Em trai anh hung tợn khiến người ta sợ run.
Đứa em gái còn chưa biết gì thì trở nên vô cùng nhút nhát, thấy người lạ là khóc rống.
Tần Mặc chỉ muốn đánh chết bản thân.
Anh giành được Tinh Vũ thì ích gì? Nếu cái giá phải trả để có được Tinh Vũ là đánh đổi toàn bộ người nhà, anh thà từ bỏ tất cả chỉ để gia đình mình được khỏe mạnh an vui.
Tần Mặc bắt đầu quan tâm gia đình hơn, nhưng Tần Minh Thừa bèn thừa cơ gây chuyện ở công ty, khiến anh không thể không phân tâm để gìn giữ sản nghiệp của ông ngoại.
Khi anh đến công ty, Tần Minh Thừa lại quay về nhà, khiến ba người ở nhà vốn dễ bị kích động lại rơi vào trạng thái điên cuồng.
Tình huống như vậy cứ lặp đi lặp lại, làm cả nhà họ Tần suy sụp.
Một lần nọ, Tần Minh Thừa lại về nhà, mẹ Tần Ngạn bèn bế Tần Tư đi ra ngoài ban công nằm trên tầng cao nhất của căn nhà...