• 484

Chương 37: Cho lợn ăn


Chỗ ăn sáng Tần Ngạn chọn là một nhà hàng kiểu Quảng, trang trí tinh tế, xem ra không rẻ.

Mạc Tiểu Thu nu tay áo Tần Ngạn, hơi chần chừ,
Bữa ăn này có được tính vào công tác phí không?
Tần Ngạn:
...

Có!
Mạc Tiểu Thu gồng vai lên, làm lơ tiếng nghiến răng kèn kẹt của Tần Ngạn, nhảy chân sáo tìm chỗ ngồi.

Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Mạc Tiểu Thu, Tần Ngạn chợt thấy tâm trạng tốt lên.

Nhà hàng này làm ăn khấm khá, Mạc Tiểu Thu khó khăn lắm mới tìm được một chỗ cạnh lối đi, bèn vui vẻ ngoắc tay với Tần Ngạn.

Tần Ngạn sải bước đi qua, nắm lấy tay cô đi đến một chỗ gần cửa sổ.

Còn chưa tới nơi, quản lý nhà hàng đã nhanh chóng chạy tới xin lỗi mấy người khách đang ngồi bàn kia,
Thành thật xin lỗi quý khách, bàn này có người đặt trước rồi, không biết hai vị có thể chuyển chỗ được không, bữa ăn hôm nay sẽ được cửa tiệm chúng tôi miễn phí, còn tặng hai vị hai tấm thẻ hội viên, lần sau ghé tiệm có thể được giảm hai mươi phần trăm.
Quản lý còn chưa dứt lời, người đàn ông ngồi đó đã đập bàn thật mạnh,
Sao hả? Người ta là khách còn bọn tôi không phải khách à? Xem thường bọn tôi chứ gì? Tưởng bọn tôi không có tiền đi ăn chắc? Còn cần các người miễn phí nữa cơ đấy?


Quản lý nhà hàng nói,
Không, không, không, anh hiểu lầm ý tôi rồi, chẳng phải chúng tôi đã làm phiền hai vị đó sao, miễn phí cho hai vị hoàn toàn là vì chúng tôi rất áy náy và muốn bày tỏ chút lòng thành, tuyệt đối không hề có ý xem thường gì cả.


Người đàn ông kia vẫn không chịu nhún nhường, mắng viên quản lý như tát nước vào mặt.

Viên quản lý nhà hàng sợ đến mức mồ hôi như mưa, thấp thỏm nhìn Tần Ngạn.

Mạc Tiểu Thu chỉ có hứng thú với đồ ăn, chứ không quan tâm đến việc ngồi ở đầu.

Thấy chỗ mình vừa chọn đã bị người khác chiếm mất, cô đau lòng đến mức...

bụng kêu ụt ịt.

Tần Ngạn cúi đầu nhìn vành tai đỏ ửng của Mạc Tiểu Thu, cố nhịn không nhếch môi,
Đói bụng à?
Mạc Tiểu Thu lườm Tần Ngạn, không nói gì, nhưng phần cổ cũng dần dần đỏ lựng, sắc đỏ phơn phớt trên làn da trắng trẻo tựa hoa mai đỏ nở giữa ngày đông băng tuyết, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, đồng thời có phần thèm khát.

Yết hầu Tần Ngạn khẽ trượt, anh thấy dường như mình muốn ăn thứ khác hơn là đồ ăn.

Một nhân viên phục vụ đẩy xe điểm tâm đi ngang qua trước mặt Mạc Tiểu Thu, mùi sủi cảo tôm, mùi bánh bao xá xíu thơm phức bỗng chốc xộc vào mũi cô.

Mạc Tiểu Thu chớp mắt, nhìn chằm chằm vào xe đẩy thức ăn, thân thể suýt nữa bay theo.

Tần Ngạn túm chặt lấy cô mèo háu ăn này lại, đẩy quản lý nhà hàng ra, thản nhiên nói với người đàn ông kia...


Cút!



Mày nói gì cơ?
Người bị Tần Ngạn mắng phút chốc bùng nổ, dợm đứng bật dậy, định lao tới cho Tần Ngạn một cú, lại bị quản lý nhà hàng nhanh tay ngăn lại.


Quý khách, anh xem có việc gì từ từ nói, động tay động chân làm gì?
Giờ phút này, quản lý nhà hàng chỉ thấy tan nát cõi lòng, sao anh ta lại gặp phải gã sao chổi này trong ca trực của mình chứ.

Người đàn ông kia tính tình nóng nảy, quyết không chịu thôi, Tần Ngạn còn đổ dầu vào lửa,
Tao bảo mày cút đi cơ mà!
Mạc Tiểu Thu bịt mắt lại.

Cô chỉ muốn được yên ổn ăn sáng, sao lại khó khăn thể chứ! Người đàn ông bị chọc giận triệt để, muốn vùng ra khỏi vòng tay của quản lý nhà hàng, người phụ nữ ngồi đối diện anh ta chợt mở miệng,
Anh có thể yên lặng ngồi xuống dùng bữa được không? Còn ồn ào nữa là em đi luôn đấy.
Mạc Tiểu Thu thầm gật đầu, không sai, không sao, yên lặng dùng bữa tốt biết bao nhiêu.

Rõ ràng lời nói của cô ta có tác dụng, người đàn ông tức khắc nguôi giận, nói với cô ta với vẻ lấy lòng,
Anh làm thế cũng chỉ vì muốn em được ăn ngon thôi mà, ai biết được lại có kẻ không có mắt, sáng sớm đã muốn gây chuyện.



Thôi được rồi!
Người phụ nữ cắt ngang tràng lải nhải của người đàn ông,
Dù là lúc nào, chỗ cậu Hai nhà họ Tần muốn ngồi sẽ luôn được đặt trước, chẳng lẽ anh không biết?
Nói rồi, cô ta quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp với Tần Ngạn,
Cậu Hai, đã lâu không gặp.
Mạc Tiểu Thu chớp mắt, người phụ nữ này thật đẹp.

Ánh mắt long lanh quyến rũ, đuôi mắt hơi xếch, dường như ẩn chứa nét mê hoặc mỹ miều, làn môi đỏ thắm đầy đặn thong thả khép vào mở ra, từng câu từng chữ tựa hồ có thể câu hồn người ta.

Quả là, quả là một...


Hồ Ly Tịnh?
Mạc Tiểu Thu suýt nữa thở không đều.

Không ngờ tên cũng như người...

Mải nghĩ ngợi, tay đột nhiên đau nhói, Mạc Tiểu Thu nhìn Tần Ngạn, anh vẫn đang nắm tay cô, nhưng giờ phút này chợt siết chặt tay, cơ bắp cánh tay căng cứng, dường như đang đề phòng.

Mạc Tiểu Thu nhìn Hồ Ly Tịnh rồi lại nhìn Tần Ngạn, bỗng dưng thấy tức ngực.

Hồ Ly Tịnh bảo quản lý nhà hàng mang thêm hai chiếc ghế.

Quản lý nhìn thoáng qua Tần Ngạn, thấy anh không phản đối, vội vàng đi lấy.


Cô này là trợ lý mới của anh à?
Hồ Ly Tịnh không trò chuyện gì nhiều với Tần Ngạn mà nhìn Mạc Tiểu Thu, cặp mắt đẹp cong cong như vầng trăng khuyết, cô ta chìa bàn tay thon dài ra, tự giới thiệu,
Chào em, em có thế gọi chị là Helena.

Chị là người phụ nữ đầu tiên của cậu Hai.

Hồ Ly Tịnh!
Tần Ngạn giận tái mặt, quát lên ngắt lời cô ta.

Nghe Hồ Ly Tịnh nói vậy, người đàn ông vừa kêu gào lúc nãy quắc mắt trừng Tần Ngạn, tròng mắt đỏ quạch, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.


...
Mạc Tiểu Thu không biết đối đáp thế nào, dân thành phố mấy người...

sành ăn chơi thật đấy!


Chào cô Hồ, tôi tên Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu trả lời nhưng không định bắt tay.

Hồ Ly Tịnh không bận tâm, mỉm cười thả tay xuống,
Tiểu Thu thật là cá tính, hệt như trên báo nói.
Mạc Tiểu Thu nghĩ đến bài báo cô đọc hôm qua, sao cô thấy người trong bài báo không giống mình gì cả? Cô cười qua quýt, rồi bị Tần Ngạn níu tay ngồi xuống chiếc ghế do quản lý nhà hàng vừa đưa tới.

Tần Ngạn gọi xe đẩy thức ăn đến, hỏi Mạc Tiểu Thu muốn ăn gì.

Mạc Tiểu Thu mệt mỏi đáp,
Gì cũng được.
Tần Ngạn không để ý đến vẻ khác thường của Mạc Tiểu Thu, anh gọi hết tất cả các món điểm tâm mà Mạc Tiểu Thu có thể thích, chỉ riêng sủi cảo tôm đã có hơn mười lồng.


...
Đây là cho lợn ăn à? Cô có ăn khỏe mấy cũng không ăn hết chừng đó!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.