Chương 39: Ăn quá no
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1185 chữ
- 2022-02-04 08:08:53
Không còn người ngoài, Tần Ngạn thản nhiên kéo Mạc Tiểu Thu đi tới phòng họp.
Mạc Tiểu Thu vùng vằng không muốn đi.
Tần Ngạn dừng bước, định bể Mạc Tiểu Thu đi.
Kết quả...
Lại là bi kịch.
Trước ánh mắt chăm chú của vị bác sĩ quen thuộc, Tần Ngạn lại được nằm phòng bệnh VIP.
Mạc Tiểu Thu trợn mắt nhìn trời, muốn né tránh ánh mắt xem trò vui của bác sĩ.
Tôi nói này, có phải vợ chồng son hai người đặc biệt thích bệnh viện không, sao cứ chạy tới đây hoài vậy?
Nói rồi, bác sĩ mạnh tay dán một miếng thuốc dán lên lưng Tần Ngạn, khiến Tần Ngạn đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng lại cố nén không than đau.
Mạc Tiểu Thu nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy Tần Ngạn bế cô rồi ngã xuống hệt như một chiếc đũa gãy, không nhịn được mà che mặt.
Một gã giá áo túi cơm yếu nhớt cộng với một cô gái hung dữ thừa cân...
Bi kịch nằm trong dự kiến.
Cái gã này, thật tình làm cô mất hết mặt mũi.
Kinh Kha đi vào, tay cầm biên lai viện phí, khóe miệng nở nụ cười trào phúng,
Cậu có muốn bán căn hộ của mình đi không, rồi mua căn phòng bệnh này!
Được rồi, ở đây không có việc gì của anh nữa, anh về đi!
Tần Ngạn mặc kệ lời châm biếm của Kinh Kha, nói với bác sĩ,
Anh cũng đi đi.
Bác sĩ còn muốn nói gì đó, song Kinh Kha nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Thu, thấy cô tỏ vẻ không liên quan gì đến mình, bèn lôi anh chàng bác sĩ hóng chuyện đi theo.
Phòng bệnh rốt cuộc yên tĩnh lại, Tần Ngạn vẫy tay với Mạc Tiểu Thu, Mạc Tiểu Thu không cam tâm tình nguyện bước qua.
Sợ Mạc Tiểu Thu chạy mất, Tần Ngạn tóm lấy tay Mạc Tiểu Thu kéo cô lại gần mình, mặc cho cô giãy giụa.
Mạc Tiểu Thu cố gắng đứng vững, chỉ sợ sơ ý là ngã nhào lên người Tần Ngạn, nghiến răng hỏi,
Anh lại muốn làm gì nữa?
Tần Ngạn không nhúc nhích,
Bây giờ không có người ngoài, cô nói xem cô muốn được thuyên chuyển là vì sao?
Mạc Tiểu Thu giật mình, không ngờ Tần Ngạn lại muốn hỏi chuyện này.
Chẳng phải tôi đã nói rõ nguyên nhân lúc ở văn phòng Kinh Kha rồi à?
Cô tưởng tôi là đồ ngốc đấy hả? Hôm qua cô không như thế này.
Hôm qua, sau khi biết được hậu quả của việc thuyên chuyển, rõ ràng cô không muốn bị điều đi.
Đó là do hôm qua tôi chưa suy nghĩ rõ ràng.
Hôm nay nghĩ kỹ rồi không được à?
Không được!
Tần Ngạn phản bác.
Sao anh ngang như cua thế?
Nếu không phải không thể động đậy, cô sẽ đập anh một trận.
Ngang như cua thì đã sao? Tần Ngạn tôi đây có lúc nào là phân rẽ phải trái đâu?
Bản thân ngang phè phè còn dõng dạc thế, trừ Tần Ngạn ra quả thật chẳng còn ai! Mạc Tiểu Thu điên tiết, lông mày nhíu chặt, trán túa mồ hôi.
Thấy dáng vẻ Mạc Tiểu Thu như thế, Tần Ngạn hơi cáu, nghĩ cô thật không biết điều.
Mạc Tiểu Thu giãy giụa, không vùng ra được, Tần Ngạn còn ôm chặt hơn.
Thế là cô dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, nằm rạp lên người Tần Ngạn.
Tần Ngạn sửng sốt trong chốc lát, nhưng rồi một mùi hương nhàn nhạt phả vào mũi anh.
Đây là mùi sữa tắm anh mua, cũng giống với mùi hương trên người anh.
Tần Ngạn cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Tuy cô gái đang nằm trên người anh rất nặng, đè anh suýt tắc thở, nhưng đối với người tay chân dài như anh mà nói, bề ngang của Mạc Tiểu Thu lại vừa vặn thích hợp.
Mười ngón tay anh đan chéo nhau, ôm ghì người ta vào lòng...
Dường như cơ thể cô cũng rất mềm mại.
Sao trước kia anh không phát hiện ra rằng ôm Mạc Tiểu Thu rất thoải mái chứ? Tần Ngạn hưởng thụ sự yên tĩnh khó có này.
Lúc không mở miệng, Mạc Tiểu Thu đáng yêu tựa như một cô búp bê, lại giống kẹo bông gòn.
Quả thật là nâng trên tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan.
Lòng Tần Ngạn hơi cồn cào, không kiềm được mà đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Mạc Tiểu Thu.
Dường như Mạc Tiểu Thu không cảm giác được.
Tần Ngạn bèn to gan hơn, phạm vi vuốt ve cũng rộng hơn.
Cô cứ nghe chúng tôi sắp xếp đi, chẳng phải Tô Tử Hằng cũng không đồng ý để cô chuyển sang phòng ban khác còn gì?
Lúc nói lời này, vẻ mặt Tần Ngạn hơi buồn nôn.
Nếu có thể, anh thực sự không muốn nhắc đến Tô Tử Hằng.
Nhưng ai bảo Mạc Tiểu Thu luôn nghe lời Tô Tử Hằng bây giờ! Tần Ngạn đợi Mạc Tiểu Thu trả lời, lòng hơi bất an, nhưng Mạc Tiểu Thu vẫn nằm yên trên người anh mà chẳng ừ hừ gì, cũng không nhúc nhích.
Tần Ngạn thấy không đúng lắm, khẽ đẩy Mạc Tiểu Thu một cái, Mạc Tiểu Thu vẫn không có phản ứng.
Tần Ngạn cuống lên, muốn đứng dậy thì lại động vào phần thắt lưng bị thương, đau đến mức buông người trong tay ra.
Mạc Tiểu Thu vốn đang yên lặng nằm trong lòng Tần Ngạn, giờ tựa như một con thú bông không có linh hồn ngã nhào xuống đất
rầm
một tiếng.
Tần Ngạn hoảng hốt kêu to
Bác sĩ, bác sĩ
không màng đến vết thương của mình, chạy tới xem tình trạng của Mạc Tiểu Thu.
Mặt mũi Mạc Tiểu Thu toàn là mồ hôi, mái tóc bết lại, môi trắng bệch, thỉnh thoảng còn khẽ rên rỉ.
Tần Ngạn ảo não vì đã sơ ý, Mạc Tiểu Thu khó chịu từ lúc nào anh cũng không biết.
Bác sĩ hớt hải chạy tới, đặt cô lên một chiếc giường bệnh khác.
Cậu nằm đó đi!
Vị bác sĩ hóng chuyện đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm khắc.
Tần Ngạn không chịu nằm mà đứng một bên, nhìn Mạc Tiểu Thu vẻ lo lắng.
Một lúc lâu sau, bác sĩ bảo y tá đứng bên cạnh chuẩn bị phòng phẫu thuật.
Tần Ngạn cuống lên,
Rốt cuộc cô ấy bị thế nào? Sao lại cần phẫu thuật?
Bác sĩ xác nhận tình trạng của Mạc Tiểu Thu tạm ổn, lúc này mới nói với Tần Ngạn, giọng điệu có phần trách cứ,
Lớn tướng cả rồi, sao ăn uống không có chừng mực gì cả? Ăn một lúc nhiều như thế, không vỡ dạ dày đã là may lắm.
Bây giờ cần cắm ống dẫn lấy đồ ăn ra, nếu như bệnh nhân vẫn không tỉnh thì phải phẫu thuật rửa dạ dày.
Ăn nhiều? Tần Ngạn hơi mù mờ.
Anh nghĩ đến hơn ba mươi lồng điểm tâm lúc sáng lại thấy rầu rĩ.
Lẽ ra ngay từ lúc thấy cô ăn nhiều vậy, anh nên đưa cô đi gặp bác sĩ mới phải.