Chương 4: Em khá dễ nhận diện
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1221 chữ
- 2022-02-04 08:08:49
Tô Tùy Ảnh thấy no ngay tức khắc...
Cầu Cầu à, cậu đừng giận nữa mà, không phải mình vô tình vô nghĩa đâu, cậu biết mà, tiền bạc của mình đều đổ hết vào đồ trang điểm với quần áo cả rồi, thật tình không có tiền đền...
Mình có tiền chắc?
Mạc Tiểu Thu suýt nữa phụt cơm,
Ít gì cậu còn có việc làm, còn mình đến công việc còn chẳng có! Nếu mình không nhanh trí thì giờ đang ngồi uống trà trong đồn cảnh sát rồi!
Ai da, ai da! Mình biết Cầu Cầu nhà mình thông minh nhất mà, chắc chắn sẽ bình yên vô sự.
Tô Tùy Ảnh thừa cơ nịnh nọt,
Chẳng phải mình đã mua cơm chiên Dương Châu cậu thích ăn nhất để bù đắp cho tâm hồn bé nhỏ bị thương tổn của cậu hay sao?
Bớt bớt lại giùm! Thương tổn mình phải chịu hôm nay không chỉ đáng giá hai phần cơm chiên, tối thiểu cũng phải ba tháng tiền thuê nhà!
Cặp mắt long lanh như nước của Mạc Tiểu Thu trợn trừng, nếu Tô Tùy Ảnh dám nói
không
, cô sẽ...
Thực ra thì hai tháng cũng được.
Ai da, Cầu Cầu, mình cũng nghèo lắm, hôm nay đã miễn một tháng rồi, còn miễn ba tháng nữa thì mình có nước cạp đất mà ăn!
Tô Tùy Ảnh dầu môi,
Cậu biết đó, trừ căn hộ này ra mình cũng nào có tiền bạc gì, nếu không có tiền thuê nhà, mấy đồng lương còm của mình sao đủ tiêu chứ! Cẩu Cầu à, cùng phận nghèo với nhau, cậu không thể vô lương tâm như thế được!
Đừng chơi trò này!
Mạc Tiểu Thu không mắc lừa,
Cậu mà nghèo thì người giàu khắp Trung Quốc đều thành Jack Ma cả! Ba tháng, bằng không lần sau cậu có gặp phải đối tượng khó chơi cũng đừng mơ nhờ mình giúp!
Thấy Mạc Tiểu Thu quyết không mềm lòng, Tô Tùy Ảnh nghiến răng giậm chân, cuối cùng khẽ gật đầu.
Mạc Tiểu Thu hí hửng tiếp tục cúi đầu ăn cơm chiên, bỗng dưng cảm thấy cơm chiên hôm nay đặc biệt ngon.
Tối thiểu bốn tháng không phải lo không có nhà để về! Tốt quá!
Haizz!
Tô Tùy Ảnh thở dài quay về phòng, lúc đi ra cầm theo một tờ giấy,
Vốn định dùng phương thức khác để đền bù lỗi lầm nho nhỏ của mình hôm nay, nhưng nếu cậu thấy ba tháng tiền nhà đã đủ bù đắp thì mình cũng không phí sức làm gì nữa, xem ra có thể vứt tờ khai nhậm chức này đi.
Tô Tùy Anh nói rồi vờ như định xé tờ giấy A4 trong tay.
Chotto matte!
Mạc Tiểu Thu vội ngăn lại, giật lấy tờ giấy kia, thấy trên đó viết,
Tờ khai nhậm chức dành cho nhân viên thực tập phòng hậu cần Công ty Giải Trí Tinh Vũ.
Mạc Tiểu Thu lập tức cầm tờ giấy lùi xa Tô
Tùy Ảnh năm mét, làm như cô ấy là thú dữ không bằng.
() Chờ một chút! (Tiếng Nhật).
Thứ này từ đâu ra?
Mạc Tiểu Thu vừa hỏi vừa lùi đến khu vực an toàn.
Tô Tùy Ảnh điệu đà vuốt tóc,
Vì cậu nên mình đi tìm anh họ mình chứ sao nữa.
Cậu nói xem, tờ khai nhậm chức và ba tháng tiền nhà, cái nào quan trọng hơn?
Ai da! Đại tiểu thư của tôi ơi!
Mạc Tiểu Thu vội nịnh nọt chạy sang, nắm lấy bả vai Tô Tùy Ảnh mà nói,
Cậu vốn rộng lượng, đừng chấp nhặt với mình nha, ban nãy mình đang nóng nên nói lung tung ấy mà.
Nếu mình đi làm có tiền thì chẳng lẽ còn thiếu cậu tiền nhà? Thắp hương thờ cậu còn được nữa là!
.
Tô Tùy Ảnh dần xuôi xuôi, hất cằm nói,
Được rồi! Xem cậu kìa, gió chiều nào theo chiều ấy! Anh họ mình có chút tiếng nói ở Tinh Vũ, hẳn là có thể sắp xếp cho cậu một công việc tạm ổn.
Mình cũng yên tâm về năng lực làm việc của cậu, không sợ cậu khiến mình mất mặt.
Nhưng mà...
Cậu có thể giảm béo một chút được không? Tinh Vũ ít nhiều cũng là công ty lớn, đến bảo vệ các cửa cũng toàn soái ca cao mét tám, bề ngoài như cậu mà đến Tinh Vũ thì nổi quá, đảm bảo đi đâu cũng có người để ý!
Mạc Tiểu Thu rầu rỉ xoa xoa cái bụng tròn vo.
Không phải cô không muốn giảm béo, nhưng ông trời cứ nhét mỡ cho cô, bảo cô phải làm sao? Có điều, để ngày mai có tinh thần đi nhậm chức, Mạc Tiểu Thu hiểm khi bỏ dở nửa phần cơm chiên Dương Châu đang ăn mà về phòng chọn quần áo!
Sáng hôm sau, Mạc Tiểu Thu ăn diện chỉnh tề đi đến dưới chân toà nhà Giải Trí Tinh Vũ.
Tòa nhà chọc trời ấy khiến Mạc Tiểu Thu rơi vào tiếng sét ái tình ngay lập tức.
Một khi đã bước vào quyết sẽ không dễ dàng bước ra! Mạc Tiểu Thu nắm tay lại mà thế!
Em là...
Mạc Tiểu Thu?
Một giọng nam dịu dàng vang lên, Mạc Tiểu Thu quay đầu lại thì thấy một soái ca đẹp trai ngời ngời, cao ít nhất một mét tám.
Tùy Ảnh đúng là không lừa cô, quả thực đến cả bảo vệ cũng đẹp trai thế kia, còn biết tên cô nữa chứ! Khoan đã...
Vì sao bảo vệ lại biết tên cô?
Anh là...?
Mạc Tiểu Thu nhìn từ đầu đến chân người đàn ông có nụ cười tỏa nắng này,
Anh họ Tùy Ảnh?
Chào em, anh là Tô Tử Hằng.
Anh ta chia tay ra, nước da trắng trẻo, ngón tay thon dài mảnh khảnh.
Đúng là người đẹp, tay cũng đẹp.
Chào anh, chào anh! Em tên Mạc Tiểu Thu.
Không ngờ anh lại nhận ra em ngay đấy.
Mạc Tiểu Thu vội đưa tay ra, khi bắt tay, cô cảm thấy có thể đi làm tại công ty giải trí thật đáng giá quá đi mất! Tô Tử Hằng mỉm cười,
Em khá dễ nhận diện.
...
Mạc Tiểu Thu trúng 10.000 điểm thương tổn.
Vì công việc, cô nhịn! Tô Tử Hằng ra đón rồi đưa Mạc Tiểu Thu đến phòng hậu cần.
Hậu cần thực chất là làm việc vặt mà thôi.
Chẳng hạn như nhà vệ sinh hết giấy, khung cửa giếng trời bị hư, tủ áo của nghệ sĩ cần bổ sung vân vân.
Dù mấy việc này vừa tạp nham vừa nặng nhọc, nhưng tiền lương và phúc lợi không tồi.
Thế nên Mạc Tiểu Thu làm việc như cá gặp nước, lòng vui phơi phới.
Tiểu Thu, cậu có quan hệ thế nào với Giám đốc Tô vậy?
Người đi lại gần là Lâm Vi, nhân viên thực tập cùng bộ phận với cô, ngoại hình cũng khá nhưng hơi bà tám.
Mạc Tiểu Thu muốn nói không biết, nhưng hôm đó Tô Tử Hằng tự mình đưa cô đến phòng hậu cần nhậm chức, tan tầm lại đến đón cô, còn hỏi cô có vừa ý với công việc này hay không, nếu không vừa lòng thì có thể chuyển sang bộ phận khác.
Rêu rao như thế, Mạc Tiểu Thu có muốn khiêm tốn cũng khó.