• 484

Chương 56: Người trung thực



Cảnh sát vẫn chưa tới à?
Giọng Tần Ngạn lạnh bằng như ngày Đông tháng giá.


Tới rồi, tới rồi đây!
Thật ra lúc Đạo diễn Lý hỏi chuyện tổ đạo cụ, ông ta cũng cho người đi báo cảnh sát rồi.

Bí thư thôn tự mình dẫn người đến đây.

Viên cảnh sát trông cũng không được chuyên nghiệp cho lắm, vừa thấy mấy người máu me bê bết đã sợ run cả người.


Chuyện này...

chuyện này...
Viên cảnh sát nhìn bí thư thôn,
Bí thư Vương, anh nói xem nên làm sao đây?
Bí thư Vương cũng mù mờ.

Lúc đầu, ông ta đồng ý để đoàn phim đến thôn cũng là có ý tốt.

Trước đó, nghe nói có vài thành phố phía Nam nhờ có đoàn phim đến quay mà trở nên nổi tiếng, thành thắng cảnh du lịch.

Ông ta tính toán, biết đâu bộ phim này nổi tiếng thì thôn họ cũng được thơm lây.

Huống hồ đoàn phim này chị không ít tiền, dù phim không nổi thì bọn họ cũng kiếm chác được kha khá.

Ai ngờ lại có chuyện thế này...


Ai...
Nghe người trong thôn thuật lại tình hình xong, bí thư thôn thở dài.

Người thành phố thật lắm chuyện! Mấy vụ ân oán tình thù này còn đặc sắc hơn cả phim.


Anh Lưu, anh đến chỗ ở của nghi phạm xem thử.

Có khi có manh mối gì đó.

Tôi đi gọi điện thoại cho cảnh sát huyện, để bọn họ điều một viên cảnh sát hình sự giỏi tới đây.
Anh Lưu là cảnh sát duy nhất trong thôn, nghe vậy thì gật đầu.

Anh ta sống trong thôn ba mươi năm, cùng lắm là giúp người ta tìm chó lạc, làm gì biết tìm hung thủ chứ!
Anh mau đi đi, tôi cũng đi xem một chút.
Cảnh sát đi rồi, Tần Ngạn bèn để hai người nhân viên vạm vỡ trông chừng Lâm Vi và Vương Lệ Mai nghiêm ngặt.

Không cần biết là đơn độc ra tay hay có đồng phạm, anh sẽ bắt những kẻ muốn thương tổn đến Mạc Tiểu Thu phải chịu trừng phạt thích đáng.


Cậu Hai, máy bay trực thăng đến rồi.
Đạo diễn Lý để điện thoại xuống, nói với Tần Ngạn.

Hiệu suất làm việc của nhà họ Tần cao thật đấy,mới một tiếng mà máy bay trực thăng đã đến rồi.

Tần Ngạn lập tức kêu hai người đưa Mạc Tiểu Thu lên máy bay.

Vừa lên máy bay thì thấy Kinh Kha khoanh tay trước ngực ngồi trong khoang.


Sao hai người cứ gặp sự cố mãi thế?
Kinh Kha nhìn Mạc Tiểu Thu đang hôn mê, cũng không nặng lời.

Tần Ngạn sắp xếp ổn thỏa cho Mạc Tiểu Thu rồi mới lên tiếng,
Không phải sự cố ngoài ý muốn!

Không phải sự cố ngoài ý muốn?
Kinh Kha hơi ngạc nhiên, ai lại có thù hằn gì với một cô gái chứ?
Cảnh sát ở đây đã bắt đầu điều tra rồi, hẳn sẽ chóng có kết quả thôi.

Tôi chỉ lo cho Tiểu Thu, không biết cô ấy có triệu chứng xuất huyết nội gì đó không.

Chúng ta đến bệnh viện trước đã.
Kinh Kha không phản đối.

Nhìn bộ quần áo nhuốm máu kia, anh ta cũng thấy Tần Ngạn làm vậy là đúng.

Hung thủ muốn bắt lúc nào cũng được.

Trực thăng bay thẳng đến nóc bệnh viện.

Kinh Kha đã thu xếp từ trước, có mấy bác sĩ và y tá chờ sẵn trên đó.

Mạc Tiểu Thu vẫn không ngừng chảy máu, không biết là do vết thương quá sâu hay là nguyên nhân nào khác.

Bác sĩ vẫn là vị bác sĩ chủ trị quen thuộc kia, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả lần Mạc Tiểu Thu bị trường dạ dày lúc trước.

Vị bác sĩ nhiều chuyện vỗ vai Tần Ngạn,
Cứ yên tâm giao cho chúng tôi.
Dù có người nói vậy, Tần Ngạn vẫn không yên tâm.

Anh lại ngồi xuống băng ghế trước phòng phẫu thuật, tim đập thình thịch.


Tiểu Ngạn.
Tần Ngạn ngẩng đầu,
Anh...
Tần Mặc đi qua ngồi cạnh anh,
Anh đã cho người điều tra rồi, em không cần lo lắng, không ai có thể khi dễ người nhà họ Tần chúng ta.

Cảm ơn anh...

Ừm.
Tần Mặc vỗ vai em trai, thấy anh thành dáng vẻ này, anh ta cũng hơi đau lòng.

Lần gần nhất thấy anh khổ sở như vậy là trong tang lễ mẹ của bọn họ.

Cuộc phẫu thuật kết thúc rất nhanh.

Vai phải Mạc Tiểu Thu có rất nhiều vết đâm, trong đó có một cây đinh dài suýt nữa đâm phải xương, nên qua mấy tiếng đồng hồ vẫn không ngừng chảy máu.


Béo cũng có chỗ tốt.

Nếu là người ít mỡ chỉ e không chết cũng tàn.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mở miệng nói,
Bây giờ đã không còn gì đáng ngại, chú ý đừng để nhiễm trùng là được.

Có vài chỗ bị thương khá sâu.

Tôi có thể vào thăm cô ấy không?
Tần Ngạn hỏi.


Cậu đến phòng bệnh chờ trước đã.

Tuy xử lý xong các vết thương bên ngoài rồi, nhưng không biết có bị thương bên trong hay không, cần phải chụp CT xem sao.
Bác sĩ nói.

Tần Ngạn gật đầu, thầy Mạc Tiểu Thu được đẩy ra ngoài vội rảo bước đi theo.

Tần Mặc nhíu mày toan ngăn anh lại, Kinh Kha đã giữ chặt tay anh ta,
Được rồi, để cậu ấy đi đi.
Tần Mặc nhìn anh ta, lại nhìn cậu em trai đang lo lắng, không phản đối nữa.

Tần Ngạn không quấy rầy bác sĩ làm kiểm tra, chỉ muốn đứng nhìn Mạc Tiểu Thu ở nơi gần cô nhất.

Nhưng bác sĩ lại không nghĩ thế.

Tần Ngạn đứng lù lù nơi đó như một pho tượng Phật làm bọn họ suýt ấn nhầm phím lúc chụp phim.

Vị bác sĩ nhiều chuyện không chịu được nữa,
Cậu đứng đây xem thì được ích gì? Nếu cậu nhìn vài lần người ta đã khỏi bệnh thì còn cần bác sĩ chúng tôi làm gì nữa? Đi đi, đến phòng bệnh ngồi chờ đi.


Tần Ngạn đứng im tại chỗ như cọc gỗ, vị bác sĩ nhiều chuyện cũng thấy anh đáng thương,
Vậy cậu ngồi yên ở đằng sau, đừng quấy rầy công việc của bác sĩ.

Nhờ có sai sót gì thì người chịu khổ là bạn gái cậu đấy.
Nghe vậy, Tần Ngạn mới gật đầu ngồi ra sau, nhưng vẫn không kiếm được mà nhìn chòng chọc phía trước.

Thật ra chụp CT chẳng có gì khó, chỉ là Mạc Tiểu Thu hơi béo, lúc này lại đang hôn mê, không thể tự cử động, cần được bác sĩ chuyển lên chuyển xuống, còn phải chú ý không để bị xóc nảy, kẻo chấn động não nếu có lại nặng thêm.

Bọn họ mướt mồ hôi, mất gần nửa tiếng mới chụp CT đủ mọi góc độ.

Tần Ngạn lại đi theo giường bệnh về gian phòng bệnh VIP gần như được nhà họ Tần bao luôn.

Tần Mặc còn nhiều việc cần xử lý, biết em trai không sao bèn rời đi, Kinh Kha đang muốn ở lại cũng bị anh ta kéo đi theo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.