Chương 62: Công việc mới
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1311 chữ
- 2022-02-04 08:08:56
Tốt rồi...
Cậu không sao chứ?
Thấy sắc mặt Lâm Vi bất thường, Mạc Tiểu Thu quan tâm hỏi han.
Không có gì.
Mình cứ lo cậu sẽ trách mình nên ngủ không yên.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần được rồi.
Ừm.
Vậy mình vào trước đây.
Khi nào mọi việc xong xuôi, mình sẽ mời cậu một bữa xem như cảm ơn cậu.
Mạc Tiểu Thu chân thành nói.
Lâm Vi đã bình tĩnh lại, cười đáp,
Xem cậu nói kìa, bọn mình là bạn bè, cần gì nói thế.
Cậu mau vào đi.
Chúng ta sớm kết thúc chuyện này cho xong.
Cảnh sát phiên tòa dẫn Vương Lệ Mai tới, trông cô ta tiều tụy như một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, không còn vẻ kiêu ngạo lúc mới gặp.
Công tác thẩm tra, xét xử của phiên tòa diễn ra thuận lợi.
Về hai tội danh giết người không thành và cố ý gây thương tích của Vương Lệ Mai, có rất nhiều chứng cứ vững chắc.
Dù trên chiếc cờ lê nằm trong phòng không có dấu vân tay nào, nhưng vết máu trên đó đã được xác nhận là của Lâm Vi.
Điều này ăn khớp với lời khai của Lâm Vi.
Là nhân chứng trong vụ án âm mưu giết người của Vương Lệ Mai, nội dung lời khai của Lâm Vi cơ bản nhất trí với lời thuật của Mạc Tiểu Thu sau khi tỉnh lại.
Qua quá trình điều tra, cảnh sát còn có thu hoạch ngoài dự kiến.
Một người thuộc tổ đạo cụ, không biết là ai, đã đặt một chiếc camera ở đó, ghi lại hết thảy mọi chuyện.
Vị trí của camera khá khéo, chỉ thấy được lúc Mạc Tiểu Thu hối hả rảo bước, đang định lấy điện thoại ra thì tấm phông gần đó đột ngột đổ ập xuống sau lưng cô.
Đúng lúc này, Lâm Vilao tới, kêu lên mấy câu
Cẩn thận
và
Vương Lệ Mai, cô làm gì thế?
Thoạt đầu, Lâm Vi định kéo Mạc Tiểu Thu ra, nhưng dĩ nhiên là không kéo nổi, sau đó cô ta chạy ra khỏi khung hình.
Mấy giây sau, cô ta lại xuất hiện, thân hình lảo đảo, dường như bị ai đẩy vào trong khung hình.
Qua vài lần như vậy, Lâm Viêm đầu ngã xuống.
Đúng lúc này, camera mất điện, không thể biết được diễn biến sau đó ra sao.
Nhưng đây là chứng cứ phụ trợ quan trọng, đủ để chứng minh có kẻ thứ ba có ý đồ giết chết Mạc Tiểu Thu và Lâm Vi.
Kết hợp với lời khai của Lâm Vi, thủ phạm chính là Vương Lệ Mai.
Luật sư dõng dạc nêu ra đủ loại chứng cứ, Mạc Tiểu Thu ngờ vực.
Em sao thế? Khó chịu à?
Tô Tử Hằng nhanh chóng chú ý đến vẻ bất thường của Mạc Tiểu Thu.
Không có.
Chỉ là em thấy quá tình cờ.
Tình cờ ư?
Tô Tử Hằng không hiểu ra sao.
Chính là chuyện chứng cứ nào cũng chỉ ra Vương Lệ Mai, giống như mọi thứ đã được sắp xếp đầu vào đấy.
Mà chứng cứ mấu chốt lại không được thuyết phục cho lắm, hầu hết là dựa vào suy đoán...
Tô Tử Hằng cười,
Gần đây em xem phim trinh thám nhiều quá đó mà.
Cô ta là hung thủ, chứng cứ chỉ ra cô ta thì có gì là lạ.
Đừng suy nghĩ nhiều quá.
Mạc Tiểu Thu gật đầu,
Cũng phải.
Nếu như chứng cứ không chỉ ra cô ta mới kỳ quái.
Chẳng mấy chốc, Mạc Tiểu Thu đã quên mất cảm giác lạ lùng này.
Cuối cùng, Vương Lệ Mai bị phán năm năm tù, tước quyền lợi chính trị cả đời.
Đối với cô mà nói, bản án này hơi nặng.
Vương Lệ Mai vẫn luôn lặng thinh đứng trước tòa, mãi đến khi bị áp giải đi, thấy Mạc Tiểu Thu đang ngồi trên ghế dự thính, cô ta thình lình gào thét,
Con để tiện nhà mày không chết yên ổn được đâu! Mày vu oan cho tao! Mày là đồ đê tiện!...
Biến cố đột ngột này làm Mạc Tiểu Thu giật nảy mình, hoảng hồn hoảng vía.
Tô Tử Hằng cau mày, ôm Mạc Tiểu Thu vào lòng.
Vương Lệ Mai nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi.
Lúc này, Tô Tử Hằng mới xem xét tình hình của Mạc Tiểu Thu,
Thế nào, em không bị dọa đấy chứ?
Vẫn ổn...
Mạc Tiểu Thu nhìn theo hướng Vương Lệ Mai bị lôi đi,
Cô ta nói mình bị oan...
.
Có kẻ thủ phạm giết người nào lại chủ động nhận tội đâu.
Bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, cô ta có thể thốt phủ nhận đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là giãy chết mà thôi.
Tô Tử Hằng an ủi cô,
Được rồi, em đừng bận tâm chuyện của cô ta nữa.
Vâng...
Cầu Cầu, sao mấy ngày nay cậu cứ nhìn điện thoại mãi thể?
Tô Tùy Ảnh vừa đi làm về đã thấy Mạc Tiểu Thu đang mân mê điện thoại, bèn nói với vẻ bất đắc dĩ,
Trước kia sao mình không biết cậu thích nghịch điện thoại nhỉ.
Không có gì, gần đây điện thoại chẳng đổ chuông lần nào, mình đang xem xem có phải bị hỏng rồi không.
Mạc Tiểu Thu cất điện thoại đi.
Tổ Tùy Ảnh đá văng giày sang bên,
Có hỏng hay không thử là biết ngay ấy mà...
Nói rồi, cô bèn lấy điện thoại gọi qua.
Điện thoại lập tức đổ chuông.
Mạc Tiểu Thu ngắt máy, miệng lầm bầm,
Được rồi, mình biết rồi.
Ai bảo cậu thử đâu.
Cậu đang chờ điện thoại à? Ai thế: Tô Tử Hằng ư? Gần đây hai người thắm thiết quá nhỉ.
Đừng nói vớ vẩn.
Mạc Tiểu Thu gạt tay Tô Tùy Ảnh ra,
Cơm nấu xong rồi, cậu mau đi ăn đi.
Cậu không ăn à?
Tô Tùy Ảnh nhảy chân sáo đến phòng ăn, chợt phát hiện Mạc Tiểu Thu quay lưng đi về phòng.
Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Mình không ăn, ngày nào cũng ở trong phòng chẳng làm gì.
Không thấy đói.
Thế này chẳng giống cậu tí nào! Lúc chưa tìm được việc, cậu cũng ru rú trong phòng mãi.
Ngày sau bữa chẳng thấy bữa nào cậu ăn ít đi cả.
Tô Tùy Ảnh xì một tiếng, chẳng nể mặt gì.
Mạc Tiểu Thu giận dữ đỏ bừng mặt,
Nói vớ vẩn, làm gì có!
Cầu Cầu, không phải là cậu đang giảm béo đấy chứ?
Tô Tùy ảnh không yên tâm đuổi theo cô, nhìn cô từ đầu đến chân với vẻ dò xét, phát hiện cô có gầy đi chút đỉnh,
Cậu đừng đua đòi ăn uống điều độ giảm béo gì hết.
Gây được có tí xíu mà khổ quá.
Mạc Tiểu Thu cạn lời,
Chẳng phải cậu vẫn hô hào mình giảm béo à? Sao giờ mới bỏ ăn một bữa cậu đã không yên tâm?
Còn không phải là đau lòng thay cho cậu! Là bạn thân lâu năm của cậu, đương nhiên mình hi vọng cậu có thể mình dây cây cảnh, sau này gả cho một mối ngon lành.
Nhưng thấy cậu ăn không đủ no thì lại đau lòng.
Tô Tùy Ảnh thở dài,
Mình thật mâu thuẫn quá đi!
Thôi được rồi, đừng hát tuồng nữa.
Mau ăn cơm đi.
Mình đi tắm đây.
Đuổi được cô nàng Tô Tùy Ảnh vô tư đi rồi, Mạc Tiểu Thu lấy điện thoại ra, màn hình vẫn tối đen.
Sau lâu thể rồi vẫn không gọi điện chứ! Là người đại diện chuyên trách của Tần Ngạn, cô vốn nên ở bên cạnh anh.
Nhưng Tần Ngạn không ở trong nước, thành ra cô cũng chẳng có việc gì để làm.
Mạc Tiểu Thu lười nhác nằm nhà được một thời gian thì Kinh Kha gọi điện thoại cho cô, bảo cô tạm thời đến phòng kế hoạch để hỗ trợ Tô Tử Hằng.