• 484

Chương 67: Có lẽ đang uống thuốc hối hận


Thế là quốc ca được chọn.

Một nhân viên phục vụ đưa rượu vào, nghe được giai điệu quốc ca trang nghiêm thì sững người ngay tại chỗ.

Anh ta phân vân không biết có nên đứng nghiêm làm lễ hay không.

Tiệc chào mừng người mới kéo dài đến tận ba bốn giờ sáng.

Ai nấy đều xỉn quắc cần câu.

Đồ uống của Mạc Tiểu Thu không biết sao cũng bị người ta pha ít rượu.

Chưa được mấy ly, cô đã mơ mơ màng màng.

Mạc Tiểu Thu vịn tường đi vào nhà vệ sinh, cảm thấy cả hành lang như đang chao đảo.

Đi qua góc ngoặt, cô chợt nghe được tiếng khóc nghẹn ngào,
Em thích anh bao năm nay, anh thực tình không biết chút gì ư?
Mạc Tiểu Thu sửng sốt, chầm chậm ngồi phịch xuống bên góc tường.

Làm phiền người ta tỏ tình cũng không hay, cố nhịn thêm một lát vẫn được.


Tôi đã nói rồi, cô là một người cộng sự tốt, nhưng cũng chỉ có thể như thế.
Người đàn ông từ chối.

Mạc Tiểu Thu chậc lưỡi, thì ra là hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.


Cộng sự ư? Em vì anh làm bao nhiêu việc, chỉ vì muốn được ở bên anh, kết quả anh nói với em rằng em chỉ là cộng sự? Vì sao chứ?
Người phụ nữ khóc nức nở.


Không vì sao cả, xưa nay tôi chưa từng có ý gì với cô hết.
Người đàn ông lại lên tiếng.

Cảm xúc của người phụ nữ đột ngột sôi trào,
Không có ý gì? Vậy sao lúc em ngủ với đám người nước ngoài kia vì giúp anh, anh không nói với em là anh không có ý gì hết? Lúc em giúp anh lấy được bằng chứng đám người kia làm chuyện xấu, sao anh không nói anh không có ý? Anh thấy em ô uế đúng không? Thấy cô ta mới thuần khiết chứ gì? Tô Tử Hằng, em nói anh biết, nếu không có cô gái ô uế này vẫn luôn giúp đỡ, anh vốn không thể đánh bại ông anh Cả ưu tú của mình! Anh sẽ mãi mãi không giành được vị trí người đứng đầu gia tộc họ Tô! Đừng tưởng em không biết vì sao anh lại đến Tinh Vũ, chẳng qua là...



Đủ rồi! Phương Tình, tôi nói cô biết, tôi và cô là không thể nào, cô tốt nhất nên an phận với vị trí Phó Giám đốc của mình đi, nếu cô làm việc gì không nên làm, đừng trách tôi không niệm tình nghĩa cũ.



Tử Hằng...

Sao anh có thể nhẫn tâm với em như thế...

Nhẫn tâm như thế...


Người phụ nữ lại bật khóc, từng tiếng thổn thức nghẹn ngào như những nhát chùy nện vào lòng Mạc Tiểu Thu.

Cô nhớ trước đó Tô Tùy Anh từng nói với mình về vụ đầu tư khiến anh họ Cả của cô ấy thất thể triệt để, nhớ lại quãng thời gian mà Tô Tử Hằng luôn tránh đi mỗi lần nghe điện thoại.

Cô không để ý anh đang bận gì, nhưng mà...

Nghĩ đến mỗi lời Phương Tình nói, cô không thể tin được Tô Tử Hằng lại là người như vậy...


Ai da, em Tiểu Thu, sao lại ngồi đây làm gì?


Đại Lâm đi ngang qua, thấy một viên thịt nhỏ ngồi trên mặt đất, đúng là đồng nghiệp mới của mình bèn mở miệng hỏi.


Ai da, sao em khóc? Khó chịu ở đâu à? Đợi anh đi tìm sếp nhé...
.

Đại Lâm vừa dứt lời đã thấy Tô Tử Hằng từ góc ngoặt đi ra, sau lưng còn có Phương Tình cũng đang khóc đến lấm lem mặt mũi.

Đại Lâm tỉnh rượu ngay tức khắc.

Đây là...

một vở kịch máu chó rồi.

Đại Lâm cười khan mấy tiếng, lấy cớ đi vệ sinh chuồn mất.

Tô Tử Hằng nhìn Mạc Tiểu Thu, sắc mặt không vui,
Sao em lại ở đây?
Mạc Tiểu Thu vịn tường đứng dậy, ngồi xổm quá lâu nên chân cô tê rần.

Tô Tử Hằng bước tới dìu cô nhưng bị cô nhẹ nhàng né tránh.

Sắc mặt Tô Tử Hằng càng khó coi hơn,
Chúng ta về nhà trước đã.
Mạc Tiểu Thu uống hơi nhiều, bị Tô Tử Hằng kéo một cái, loạng choạng ngã vào lòng anh ta.

Tổ Tử Hằng nửa kéo nửa ôm đưa Mạc Tiểu Thu về nhà, từ đầu đến cuối cô không nói một tiếng.

Tô Tử Hằng thở dài,
Em nghe được bao nhiêu?
.

Mạc Tiểu Thu mơ màng nhìn Tô Tử Hằng,
Em cũng không biết mình nên nghe được bao nhiêu, anh nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.



Tiểu Thu, chuyện của anh không có gì không thể để em biết.

Chuyện làm ăn vốn dĩ không lấy gì làm sạch sẽ.

Thủ đoạn của anh chẳng qua là thuận thể mà làm.
Tô Tử Hằng giải thích.


Em hiểu.
Mạc Tiểu Thu né tránh cánh tay đưa qua của Tô Tử Hằng,
Anh không cần giải thích với em.

Chỉ là...

Chỉ là thế nào?
Tô Tử Hằng hỏi.

Mạc Tiểu Thu do dự một lát mới nói,
Tùy Ảnh dù gì cũng là em gái anh, hi vọng sau này anh trở thành người đứng đầu gia tộc họ Tô thì có thể đối tốt với cậu ấy.

Dù cậu ấy là con gái của người đứng đầu gia tộc đương nhiệm, nhưng cậu ấy vốn chẳng hứng thú gì với sản nghiệp nhà họ Tô cả.

Tiểu Thu, sao em vẫn không tin anh...

Thôi được rồi, sau này em sẽ biết.

Anh sẽ không gây tổn thương bất cứ ai.
Tô Tử Hằng thở dài.

Vậy Phương Tình thì sao? Mạc Tiểu Thu nghĩ đến cảnh Phương Tình khóc nức nở, cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương.

Một người phụ nữ nỗ lực hết mình vì người đàn ông mình yêu, cuối cùng chỉ nhận được tổn thương.


Anh Tử Hằng, muộn lắm rồi, em buồn ngủ..
Tô Tử Hằng thở dài,
Vậy em ngủ đi, ngày mai nghỉ một ngày.


Mạc Tiểu Thu gật đầu đồng ý.

Lúc Mạc Tiểu Thu quay lại phòng kế hoạch, cô phát hiện bầu không khí trong văn phòng nặng nề như sắp có mưa to.

Cô nhìn Đại Lâm, vốn xem như có quen biết, không ngờ Đại Lâm quay ngoắt đi chỗ khác.

Mạc Tiểu Thu vào văn phòng, Tô Tử Hằng vẫn ngồi chỗ cũ xem hồ sơn.

Bên cạnh bàn làm việc của anh ta có thêm một chiếc bàn nữa, là chiếc bàn làm việc mà hai người cùng đi chọn.


Bàn đã đưa tới rồi sao? Nhanh vậy.
Mạc Tiểu Thu sắp hết chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, bèn lên tiếng trước.

Bàn làm việc mới của Mạc Tiểu Thu bày đầy hồ sơ.

Thấy Tô Tử Hằng bận rộn đến mức không có thời gian ngẩng đầu lên, cô bèn ngồi xuống, bắt đầu phân loại hồ sơ.

Hôm qua, cô đã suy nghĩ cả ngày.

Tô Tử Hằng vốn chỉ là anh trai của bạn thân cô mà thôi.

Dù Tô Tử Hằng từng tỏ tình với cô, nhưng từ đó về sau, Tô Tử Hằng cũng nói lời thích cô thêm lần nào, cũng không nói muốn cô làm bạn gái mình.

Cô nghĩ, nhất định là hôm ấy Tô Tử Hằng uống nhầm thuốc, hoặc bị váng đầu nói nhảm.

Có khi bây giờ anh ta đang thầm hối hận không chừng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.