• 484

Chương 82: Chúng ta nói chuyện


Sao cậu không nghe máy đi?
Mạc Tiểu Thu hoàn hồn,
À, vì ở đây là sảnh triển lãm không tiện nghe máy, mình ra ngoài nghe.

Ở đây chỉ có vài người chúng ta, cô cứ nghe đi.
Lạc Tụ Nhiên mở miệng.

Mạc Tiểu Thu chẳng còn cách nào, đành phải bắt máy,
Anh Tử Hằng.
Giọng nói trong điện thoại rất ôn hòa,
Em đang ở đâu?

Em đi xem triển lãm tranh với Tùy Ảnh.
Mạc Tiểu Thu đáp.


Ồ, vậy sao? Em có thích bức nào không?
Tô Tử Hằng hỏi.

Mạc Tiểu Thu quay đầu nhìn thoáng qua bức
Vũ trụ,

Ừm, bức nào cũng đẹp.

Có một bức rất rất đẹp.

Nếu em thích thì mua về treo trong nhà cũng được.
Tô Tử Hằng dịu dàng nói.

Mạc Tiểu Thu lắc đầu,
Không được, bức tranh này là hàng không bán.

Em ăn cơm chưa?
Tô Tử Hằng nói tiếp,
Anh vẫn chưa ăn này.
Mạc Tiểu Thu liếc đồng hồ,
Giờ này rồi sao anh còn chưa ăn cơm?

Không có em bên cạnh, anh xem hồ sơ còn chưa xong, thời gian đâu mà ăn cơm.
Chất giọng miền Nam của Tô Tử Hằng nghe thật êm tai, tựa như đang làm nũng.

Thấy Tô Tùy Ảnh che miệng cười trộm, Mạc Tiểu Thu mới nhớ ra điện thoại của mình là hàng rẻ tiền, loa trong rất lớn, e là những gì bọn họ nói nãy giờ đều bị người ta nghe cả rồi.

Cô đỏ bừng mặt, vội vàng nói với Tô Tử Hằng,
Không bao giờ làm hết việc được đầu, anh nhớ phải ăn cơm đấy.

Thôi nhé, bye bye.
Nói rồi, cô hấp tấp cúp máy.

Tô Tùy Ảnh bước qua, mập mờ cười nhạo Mạc Tiểu Thu,
Dào ôi, ngọt ngào quá đi mất.

Mình không biết là ông anh họ mình còn biết làm nũng nữa cơ đấy.


Mạc Tiểu Thu đỏ mặt, đẩy Tô Tùy Ảnh ra,
Hai người đi ăn đi, mình về trước.



Chà, mới bảo cùng đi ăn sao bỗng dưng không đi nữa...

Á à, mình biết rồi, cậu nghe nói anh họ mình chưa ăn cơm nên đi đưa cơm cho anh ấy chứ gì!
Tô Tùy Ảnh cười toe toét,
Được rồi, mình biết rồi, đã vậy thì hai đứa mình cũng không trì hoãn khoảnh khắc ngọt ngào của người khác được, anh nói có phải không? Tu Nhiên?


Tô Tùy Ảnh ngước nhìn lên thì thấy Lạc Tu Nhiên có vẻ thờ ơ, không biết là đang nghĩ gì,
Tu Nhiên à?


Lạc Tu Nhiên hoàn hồn,
Sao vậy?
Nụ cười rạng rỡ của Tô Tùy Ảnh trở nên sượng sùng,
Em nói là Tiểu Thu muốn đi đưa cơm cho bạn trai, chúng ta không nên trì hoãn khoảnh khắc ngọt ngào của người ta...

Cô có bạn trai từ khi nào?
Lạc Tu Nhiên thình lình hỏi Mạc Tiểu Thu.

Mạc Tiểu Thu ngớ người, mãi mới đáp,
Vài hôm trước...
Cô còn chưa nói dứt câu, Lạc Tu Nhiên đã rảo bước rời đi.

Hai cô gái sửng sốt, không biết Lạc Tu Nhiên bị làm sao.


Tu Nhiên!
Tô Tùy Ảnh có phản ứng trước, vội vã xách váy đuổi theo.

Mạc Tiểu Thu ngây người, không biết nên làm thế nào.

Mặc dù lúc nghe điện thoại của Tô Tử Hằng, Mạc Tiểu Thu không định đưa cơm cho anh ta, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định làm chuyện bạn gái nên làm một lần.

Mạc Tiểu Thu ghé một nhà hàng xứ Quảng có tiếng mua trà bánh, sau đó xách theo mấy hộp cơm to tướng đi vào phòng kế hoạch.

Cô vừa vào cửa, mọi người như bị đóng băng tập thể, ai nấy nhìn cô chằm chằm.

Mạc Tiểu Thu cảm thấy hết sức mất tự nhiên, cưới hỏi,
Có Giám đốc Tô trong đó không ạ?
Nghe vậy, mọi người cùng chỉ về phía văn phòng Giám đốc Tô.

Mạc Tiểu Thu nói cảm ơn với họ rồi mở cửa văn phòng bước vào trong,
Anh Tử Hằng, anh xem em mang gì cho anh này...



Bịch
một tiếng, hộp cơm trong tay Mạc Tiểu Thu rơi xuống đất.

Trong phòng, hai người đang hầm hè nhau cùng quay phắt lại.


Anh...

Về khi nào?
Mạc Tiểu Thu nhìn người đàn ông mấy tháng nay không gặp, giọng hơi run run.

Tô Tử Hằng đi tới nhặt hộp cơm trên mặt đất lên, xoa đầu cô,
Sao lại bất cẩn thế? Biết anh chưa ăn nên đem cơm đến cho anh à?
Cổ Mạc Tiểu Thu như cỗ máy chưa tra dầu, không thể cử động được, cô nhìn người đàn ông đứng giữa phòng kia, mãi mới hoàn hồn,
Ừ.

Em ăn chưa? Chúng ta cùng ăn luôn nhé.
Tô Tử Hằng kéo tay Mạc Tiểu Thu đi vào trong.

Mới đi được hai bước, người đàn ông kia san tới, nắm chặt lấy tay Mạc Tiểu Thu.


Chúng ta nói chuyện!

Tần Ngạn, cậu đừng quá đáng.

Tiểu Thu là bạn gái tôi, cậu thả tay ra.
Tô Tử Hằng sa sầm mặt, lạnh lùng quát.

Mạc Tiểu Thu nhìn người đàn ông này, mới bao lâu không gặp, sao lại trở nên xa lạ như thế? Mà cũng phải thôi, ban đầu bọn họ cũng quen biết chưa được bao lâu, thời gian tách ra chỉ e còn dài hơn cả lúc gặp mặt.

Mạc Tiểu Thu chợt cựa cổ tay, muốn giăng khỏi tay Tần Ngạn, song Tần Ngạn càng siết chặt hơn, hai bên thái dương nổi gân xanh, trông như muốn giết người đến nơi.


Anh buông tay ra!
Mạc Tiểu Thu ra lệnh.

Cô thấy cổ tay mình như sắp gãy.

.


Buông tay? Mạc Tiểu Thu, em khiến tôi không thể buông tay trước, giờ em lại bảo tôi buông tay sao!
Tần Ngạn ra sức giật một cái, mạnh đến mức làm Mạc Tiểu Thu loạng choạng.

Tô Tử Hằng cũng không ngờ Tần Ngan lại thô lỗ như thế, nhất thời không để phòng nên không giữ được cô.

Tần Ngạn một tay nắm lấy tay Mạc Tiểu Thu, tay kia vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng rồi, cứ thế kéo cô ra khỏi phòng.

Mạc Tiểu Thu không biết Tần Ngạn bị làm sao.

Từ lúc quen biết Tần Ngạn đến nay, dù anh thường lên cơn nhưng cũng không thô lỗ như bây giờ, càng không ngờ chỉ có mấy tháng mà sức lực Tần Ngạn lại khỏe thế, cô chẳng những không vùng ra được mà còn bị Tần Ngạn lôi xềnh xệch ra ngoài, chân gần như không chạm đất.

Tô Tử Hằng hoàn hồn đuổi theo, nhưng Mạc Tiểu Thu đã bị Tần Ngạn đưa vào gian phòng họp bên cạnh.

Anh kéo Mạc Tiểu Thu vào đó rồi khóa cửa phòng lại trước khi mọi người ập đến.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.