• 484

Chương 84: Đám đông phẫn nộ


Tần Ngạn bị đánh ngã nhào ra đất, khóe miệng rỉ máu.

Tô Tử Hằng vẫn chưa cam tâm, lại đánh tiếp cú nữa.

Tần Ngạn nằm vật ra đất, mặc cho Tô Tử Hằng đánh hết cú này đến cú khác mà chẳng có phản ứng gì, dường như không thấy đau đớn.

Tô Tử Hằng giơ cao nắm đấm, anh ta muốn giết chết người đàn ông này...

Nhưng nắm đấm của anh ta không thể vung xuống.

Tần Mặc giữ lấy cổ tay anh ta, sắc mặt lạnh lùng.

Kinh Kha chạy tới, thấy Tần Ngạn còn thở thì không để ý đến anh nữa mà nhìn sang Mạc Tiểu Thu.

Kinh Kha vừa lại gần, Mạc Tiểu Thu lập tức rụt xuống gầm bàn, khóc lóc van xin.

Anh ta bực bội quay sang đạp Tần Ngạn đang nằm ngay đơ như xác chết trên mặt đất.

Tần Mặc cau mày, song cũng không ngăn cản.

Kinh Kha chưa nguôi giận, đang định đạp thêm cú nữa thì Tần Mặc chợt ho khan.

Kinh Kha lườm Tần Mặc một cái, rụt chân lại, khom người chui xuống dưới gầm bàn,
Tiểu Thu, không sao rồi.
Kinh Kha nói bằng giọng điệu dịu dàng xưa nay chưa từng có,
Không sao rồi, cô ra ngoài đi.
Mạc Tiểu Thu vẫn không nhúc nhích, sợ rúm người.

Ánh mắt Tô Tử Hằng tối sầm, nói với Tần Mặc,
Buông tay ra.
Tần Mặc buông Tô Tử Hằng ra, nhưng vẫn nhìn anh ta chằm chặp.

Tô Tử Hằng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Tùy Ảnh.

Một lát sau, Tô Tùy Ảnh hối hả chạy tới, sau lưng còn có Lạc Tu Nhiên.

Thấy Lạc Tu Nhiên, Tần Mặc cảm thấy bất ngờ,
Tổng Giám đốc Lạc?

Tổng Giám đốc Tần.
Lạc Tu Nhiên khẽ gật đầu chào hỏi với Tần Mặc.

Nơi này quá bẩn, khiến anh ta không được quen.

Nhưng khi thấy Mạc Tiểu Thu được Tô Tùy Ảnh kéo ra khỏi gầm bàn, anh ta hơi nheo mắt.

Lúc nãy rõ ràng vẫn ổn, còn cười cười nói nói, mới một lát đã thành ra thế này...


Xe tôi đỗ bên dưới.
Lạc Tu Nhiên nói với Tô Tùy Ảnh.


Tổng Giám đốc Lạc thích sạch sẽ, cứ để chúng tôi lo.
Tần Mặc nói, ra hiệu cho Kinh Kha dìu Mạc Tiểu Thu.

Lạc Tu Nhiên bước ra trước một bước, ngăn trước mặt Kinh Kha, chủ động đỡ cánh tay Mạc Tiểu Thu,
Không cần.
Nói rồi, anh ta không bận tâm đến ánh mắt của mọi người, cứ thể đưa người rời đi.

Tô Tùy Ảnh ngớ người, quên cả đi theo.

Chẳng phải...

xưa nay Lạc Tu Nhiên không chạm vào người khác ư? Vì sao...

Từ khi nào...

Tô Tử Hằng muốn chạy tới chặn lại thì bị Tần Mặc ngăn cản,
Anh ta là người đứng đầu gia tộc họ Lạc.
Vị hôn phu của Tô Tùy Ảnh? Tô Tử Hằng nhíu mày, người này thân thiết với Mạc Tiểu Thu như vậy từ lúc nào? Anh ta lạnh lùng nói,
Tùy Ảnh, em còn không mau đuổi theo!
Tô Tùy Ảnh giờ mới bừng tỉnh khỏi cõi mộng, vội vàng chạy theo xuống tầng trệt.

Có điều, khi cô ấy xuống tới nơi nào còn thấy bóng dáng xe Lạc Tu Nhiên đâu nữa?
Ông chủ, việc này...
Làm thư ký cho Lạc Tu Nhiên mười năm, anh ta chưa bao giờ thấy ông chủ mình tiếp xúc với người khác, chứ đừng nói người đó đang bẩn thỉu, quần áo xộc xệch.

Lạc Tu Nhiên dìu Mạc Tiểu Thu lên xe, Mạc Tiểu Thu tựa như một con búp bê vô hồn, chỉ biết co rúm người trốn tránh, người khác chỉ cần lại gần một chút, cô sẽ không kiếm được mà co quắp cả người, toàn thân run lẩy bẩy.

Lạc Tu Nhiên mím môi, ánh mắt ảm đạm.


Ông chủ, đến bệnh viện ạ?
Viên thư ký hỏi Lạc Tu Nhiên.

Lạc Tu Nhiên ngồi thẳng dậy, vẫn lạnh lùng như trước,
Về nhà.
Viên thư ký hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp,
Vâng.
Lạc Tu Nhiên trong mảnh khảnh nhưng rất khỏe.

Anh ta dìu Mạc Tiểu Thu vào phòng khách rồi lên tầng hai, từ chối đề nghị giúp một tay của thư ký, một mình bế Mạc Tiểu Thu đi lên tầng trên.

Viên thư ký biết cô gái này nhất định có địa vị quan trọng trong lòng ông chủ mình nên không dám lơ là, vội vàng gọi điện bảo bác sĩ gia đình đến đây.

Danton, bác sĩ gia đình của Lạc Tu Nhiên năm nay đã ngoài năm mươi, phục vụ cho nhà họ Lạc gần ba mươi năm nay.

Danton vừa vào nhà đã ngửi được mùi máu nhàn nhạt,
Sao vậy, cậu Lạc phát bệnh à? Sao giờ mấy người mới nói cho tôi!
Danton giận dữ quát bọn họ.

Thầy Danton đi về phía phòng ngủ chính, viên thư ký vội ngăn ông ta lại,
Bác sĩ Danton, ở phòng ngủ cho khách cơ.
Danton không hiểu ra sao, viên thư kỷ bèn nói thêm,
Người bị bệnh không phải ông chủ, đang nằm ở phòng cho khách.
Danton càng rối rắm hơn, căn phòng này nhiều năm nay chưa từng có người ngoài vào ở.

Ông ta theo viên thư ký vào phòng ngủ cho khách thì thấy một cô gái đang ngồi trên giường, tinh thần rõ ràng không được bình thường, còn Lạc Tu Nhiên xưa nay vốn không chung đụng với người ngoài lại đang ngồi bên mép giường, chau mày nhìn cô gái kia.


Cậu chủ?
Danton hỏi với vẻ hoài nghi,
Cậu vẫn khỏe chứ? Có khó chịu ở đâu không?


Sắc mặt Lạc Tu Nhiên lạnh nhạt,
Tôi không sao, ông xem cho cô ấy đi.
Danton gật đầu bước lại gần, lúc xốc áo cô lên thì giật mình kêu khẽ,
Trời ạ!
Lạc Tu Nhiên sa sầm mặt, trong mắt như dấy lên phong ba bão táp, khiến người ta phải e dè.

Danton ho hung hăng,
Cậu chủ, tôi chuẩn bị làm kiểm tra, cậu không tiện ở lại đây.

Cậu nên tránh đi thì hơn.
Lạc Tu Nhiên gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Danton dặn dò,
Cậu chủ, tốt nhất là cậu nên xử lý một chút, kẻo lại nhiễm khuẩn.


Danton nhún vai nhìn theo bóng lưng lạnh lùng quay đi của Lạc Tu Nhiên, cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay thật đáng ngạc nhiên.

Ông ta dời lực chú ý sang người cô gái kia, thấy những vết thương chằng chịt trên người cô, Danton thốt lên một câu lạy Chúa.

Khi Danton ra khỏi phòng ngủ cho khách, Lạc Tu Nhiên đã xử lý xong xuôi, ăn vận chỉnh tề ngồi đợi ông ta trong phòng khách.

Ông ta rảo bước đi qua,
Tôi đã tiêm một mũi an thần, cô ấy ngủ rồi.

Vết thương của cô ấy thế nào?
Lạc Tu Nhiên hỏi.


Cũng may, vết thương chủ yếu tập trung ở ngực, trông thì nghiêm trọng nhưng phần lớn là do vết hôn gây ra, không bao lâu sẽ lặn.

Một số vết thương đã được tôi xử lý rồi, vài ngày nữa là ổn.
Danton đáp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.