• 484

Chương 86: Tùy ảnh tới


Đúng lúc này, một chiếc xe từ phía Bắc chạy đến, ngừng lại bên người Mạc Tiểu Thu.

Viên thư ký vừa xuống xe thì thấy Mạc Tiểu Thu một tay ôm ngực, tay kia chống hông, sắc mặt tái nhợt đứng đó.

Anh ta liếc nhìn mấy bãi nôn trên mặt đất, nhớ lại lúc nãy đầu bếp còn khen Mạc Tiểu Thu là cô gái ăn khỏe nhất mình từng gặp, ăn một mạch tám phần ăn trưa, anh ta nghĩ ăn nhiều vậy không nên mới lạ.


Cô Mạc, ông chủ nói cô vẫn đang bệnh, tạm thời cứ ở lại chỗ anh ấy, đợi khi nào cô khỏi bệnh rồi hãy về nhà.
Viên thư ký cung kính mở cửa xe bên kia và nói,
Mời cô Mạc lên xe.
Mạc Tiểu Thu không muốn quay về chỗ Lạc Tu Nhiên, nhưng nếu cô đi bộ về trung tâm thành phố e sẽ chết đường chết chỉ mất, đành nghe lời mà ngồi vào xe, thấy Lạc Tu Nhiên cũng đang ngồi trên xe thì sửng sốt, sao anh ta lại tự mình đến đón cô về thế này?


Thật ra...
Mạc Tiểu Thu hắng giọng, nhưng trong miệng cô vẫn còn mùi chua, vừa mở miệng đã bốc mùi.

Lạc Tu Nhiên nhíu mày, hạ kính xe xuống,
Sao?
Mạc Tiểu Thu ngại ngùng che miệng nói,
Thật ra, anh xem anh thích sạch sẽ thể kia, tôi lại lôi thôi quen thói, tôi ở lại chỗ anh sẽ bất tiện lắm.

Không bằng anh đưa tôi về thì hơn, tôi có quen một vị bác sĩ không tồi, dù hơi nhiều chuyện một chúng nhưng tay nghề cũng được lắm, đã chữa trị cho tôi nhiều lần rồi, hiểu rõ tình trạng của tôi, như thể điều trị cũng tiện hơn.


Cô nói xong chưa?
Lạc Tu Nhiên hỏi.

Mạc Tiểu Thu mù mờ gật đầu,
Hả? À, xong rồi.

Về thôi.
Lạc Tu Nhiên lạnh lùng ra lệnh.

Chiếc xe nhanh chóng quay đầu chạy thẳng về nhà Lạc Tu Nhiên.

Mạc Tiểu Thu:
...
Về lại nhà họ Lạc, Mạc Tiểu Thu thấy không vui chút nào.

Lạc Tu Nhiên ấy thế mà lại hạn chế lượng thức ăn và calorie nạp vào của cô.

Cô béo cả chục năm nay rồi, nếu có thể gây được đã gây từ sớm, cần gì chờ tới hôm nay? Nhưng Lạc Tu Nhiên lạnh như băng, cô phản đối cũng chẳng có ích gì.

Bị lơ đẹp như thế, Mạc Tiểu Thu đành bó tay.

Mạc Tiểu Thu ăn không đủ no sẽ bị mất ngủ.

Cô năn nỉ vị đầu bếp tốt bụng làm cho mình một bữa ăn lót dạ, nhưng ông ta quyết không nhúc nhích, còn nói với cô bằng vẻ bất đắc dĩ rằng ông chủ đã có lệnh, nếu ông ta nấu cho cô vượt quá số lượng cho phép sẽ phải cuốn gói ra đi.

Mạc Tiểu Thu không còn cách nào, chỉ đành bỏ cuộc.

Nửa đêm không ngủ được, Mạc Tiểu Thu lén chuồn ra khỏi phòng.

Dù cô chưa quen cấu trúc nơi này nhưng vẫn biết đường xuống bếp.

Muốn ăn phải lăn vào bếp, cô cũng có tay nghề bếp núc ra trò, chẳng lẽ nào có thể để bản thân chết đói? Thế là cổ sục sạo tủ lạnh một lúc, nhìn mới nguyên liệu ngon lành chất chống trong đó mà chảy nước dãi.

Cô muốn nấu hết số này! Cô bèn nhanh nhẹn rửa rau, thái thịt, nổi lửa nấu nướng, đến khi vừa đặt món cuối cùng lên bàn, đèn thình lình sáng lên.

Mạc Tiểu Thu giật mình, suýt nữa làm rơi cả đĩa,
Đêm hôm khuya khoắt, anh không ngủ mà đi hù dọa người ta làm gì!
Lạc Tu Nhiên nhìn chiếc bàn đầy ắp đồ ăn, rồi đến chiếc đĩa trên tay cô, chau mày nói,
Tôi đã bảo cô không được ăn bất cứ thứ gì ngoài thời gian quy định mà.
Mạc Tiểu Thu khóc lóc,
Anh Lạc, tôi béo mà.

Anh thấy người béo nào chỉ ăn một bát cơm chưa? Tôi sẽ chết đói đấy.

Nếu anh thấy phiền thì cứ đưa tôi về, hoặc trả điện thoại lại cho tôi, tự tôi gọi xe về cũng được...

Ivan, đưa cô Mạc về phòng.
Lạc Tu Nhiên lạnh lùng ra lệnh.

Mạc Tiểu Thu nhìn thư ký đại nhân không biết từ đâu xuất hiện, vẫn muốn chống đối,
Anh Lạc, tôi đói đến mất ngủ thật đấy.

Không thì anh cho tôi ăn một miếng thôi.

Một miếng thôi được không? Anh Lạc...

Này, Lạc Tu Nhiên...

Nếu anh tiếc tiền thức ăn thì tôi trả tiền cho anh được không? Này...
Viên thư ký đi xuống tầng dưới, thấy ông chủ mình vẫn còn trong phòng ăn thì lấy làm lạ.


Ông chủ, anh khó chịu ở đâu à?
Ivan hỏi.

Lạc Tu Nhiên nhìn lên tầng trên, Ivan hiểu ý mở miệng,
Ông chủ, thật ra với vóc dáng như cô Mạc, e là sức ăn sẽ lớn hơn người bình thường một chút.

Tối nay cô ấy ăn ít, nhất định là thấy đói.

Tôi đã gọi điện thoại cho vị bác sĩ mà Danton giới thiệu, ông ấy nói theo quan điểm của ông ấy, tình trạng như cô ấy có thể là một dạng trầm cảm.

Rượu chè, ăn uống quá độ là một triệu chứng.

Cô ấy thành ra như ngày hôm nay, có lẽ bị bệnh không phải ngày một ngày hai, ăn càng nhiều chứng tỏ bệnh trầm cảm của cô ấy càng nặng.
Lạc Tu Nhiên bình thản nói.

Ivan không ngờ chuyện là như thế,
Vậy ban ngày cô Mạc ăn phần ăn cho tám người...
Lạc Tu Nhiên lặng thinh.

Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu, chỉ e bệnh tình của cô đã tiến triển đến mức không thể khống chế.


Lấy bát đũa tới đây.
Lạc Tu Nhiên nói rồi ngồi xuống bên bàn ăn.

Ivan khó hiểu,
Ông chủ?

Đổ đi hết thì lãng phí.
Lạc Tu Nhiên lạnh nhạt nói.

Ivan cạn lời.

Ông chủ à, người như anh còn sợ lãng phí chừng này ư? Thấy đồ ăn cô Mạc nấu ngon quá nên thèm ăn thì cứ việc nói thẳng.

Có điều, kể cũng lạ, trước kia dù món ngon bày trước mặt thì ông chủ vẫn luôn duy trì nguyên tắc
ăn đúng giờ,
sao hôm nay lại không nhịn được? Những mùi thơm thật, đợi lát nữa ông chủ ăn xong, có lẽ anh ta cũng có thể thử.

Dù đang đói bụng, Mạc Tiểu Thu cũng không chống cự được cơn buồn ngủ.

Nhưng hôm sau, khi nhìn thấy Lạc Tu Nhiên, cô không khỏi nhăn nhó mặt mày, thỉnh thoảng lại lườm anh ta bằng ánh mắt u ám.

Vừa qua bữa sáng, chuông cửa chợt vang lên.

Mạc Tiểu Thu nghe nói nhiều năm nay Lạc Tu Nhiên không có khách bèn tò mò đi qua nhìn xem, kết quả lại thấy được gương mặt mà cô mong nhớ đã lâu.


Tùy Ảnh...!
Mạc Tiểu Thu nhào tới ôm chầm lấy Tô Tùy Ảnh, dường như vừa thấy được Chúa cứu thế.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.