• 484

Chương 89: Cuộc hôn nhân lừa đảo


Cậu có thể tìm chuyên gia về mặt này hỏi xem.
Danton nói.

Lạc Tu Nhiên bác bỏ,
Bệnh tình của tôi không thể để người khác biết, không thể thực hiện theo cách này được.

Ông cứ nghiên cứu xem có thể giúp tôi sống thêm hai năm hay không thì hơn.

Vớ vẩn!
Danton nổi giận,
Cậu xem thường tôi đấy à? Tôi cam đoan để cậu sống đến già!
Lạc Tu Nhiên nở nụ cười hiếm hoi,
Vậy thì tốt rồi, trông cậy vào ông cả đấy.
Mạc Tiểu Thu thấy hết tốp này đến tốp khác chạy lên tầng trên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô muốn lên trên đó xem, nhưng Lạc Tu Nhiên đã có lệnh không cho cô lên, nếu cô tùy tiện e không ổn.

Nhưng nếu không lên thì cô lại lo lắng.

Mạc Tiểu Thu chặn đường một người vừa từ trên đó đi xuống, hỏi anh ta,
Anh Lạc đã xảy ra chuyện gì ư? Sao ai nấy đều vội vàng tất bật vậy?
Người này vội lắc đầu, gạt tay Mạc Tiểu Thu ra rồi đi thẳng xuống tầng dưới.

Mạc Tiểu Thu chặn mấy người liền đều là thái độ như thế, bất chợt thấy cạn lời.

Mấy người này xem cô là trộm chắc? Vậy thì thả cố về đi chứ! Mạc Tiểu Thu thầm gào thét.

Nhốn nháo hồi lâu, cuối cùng tầng trên cũng im ắng trở lại.

Mạc Tiểu Thu nghĩ kể cả có chuyện thì bây giờ chắc cũng đâu vào đấy rồi nên cũng bớt lo, quay về phòng nằm.

Ngày hôm nay thật mệt mỏi mà.

Cô nằm chưa được bao lâu đã có tiếng gõ cửa vang lên.

Mạc Tiểu Thura mở cửa, bên ngoài là một người nước ngoài ước chừng hơn năm mươi tuổi.


Cô gái, cô không biết tôi à?
Tiếng Trung của ông ta rất lưu loát.


Bác là...?



Tôi là Danton, bác sĩ gia đình của cậu Lạc.

Lúc trước, vết thương của cô là do tôi khám đấy.
Danton nói.


Vậy ạ..
Mạc Tiểu Thu nghĩ đến tình hình hôm đó thì ngượng ngùng mỉm cười,
Cảm ơn bác sĩ.

Hôm nay bác tìm cháu có việc gì không ạ?
Danton cười khà khà,
Cô gái nhỏ à, không thể mời tôi vào ngồi một lát ư?
Mạc Tiểu Thu nghiêng người,
Mời bác vào.
Danton ngồi xuống ghế,
Trông cháu có vẻ vui nhỉ.
Mạc Tiểu Thu mù mờ gật đầu,
Vâng, bình thường cháu luôn vui vẻ.

Vui vẻ là tốt.
Danton vỗ đùi cười to,
Không có khúc mắc gì, vui vẻ mà sống đến cuối đời cũng tốt.

Đúng thế, đúng thế.
Mạc Tiểu Thu cười tán thành,
Bác sĩ tìm cháu có chuyện gì không?

À, tôi vừa mới khám bệnh cho cậu Lạc, sẵn nhớ đến cháu nên ghé thăm một chốc.
Danton đáp.


Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm, cháu rất ổn.
Mạc Tiểu Thu cười,
Bác bảo là bác tới khám bệnh cho anh Lạc ạ? Anh ta bị bệnh gì sao?

Ủa? Câu Lạc không nói với cháu à?
Danton bối rối,
Xưa nay cậu Lạc không đưa khách về nhà, bao nhiêu năm nay cháu là người đầu tiên, tôi còn tưởng quan hệ của hai đứa không tồi đấy...

Bọn cháu cùng lắm xem như quen biết thôi.

Anh ta là hôn phu của bạn thân cháu.
Mạc Tiểu Thu trả lời.


Ồ, vậy sao?
Danton rối rắm, sau đó nói,
Suy nghĩ của người trẻ thời nay phức tạp thật đấy, lão già như tôi không hiểu nổi.

Vết thương của cháu đã khép miệng chưa?

Đã lành rồi ạ.
Mạc Tiểu Thu đáp,
Hôm đó phải cảm ơn bác sĩ.

À, cháu không cần cảm ơn tôi, là do cậu Lạc bảo tôi làm thôi, nếu cháu muốn cảm ơn thì nên cảm ơn cậu ấy.
Danton nói.


Cháu đã cảm ơn rồi...

Bác sĩ tới thật đúng lúc, mong bác viết cho cháu tờ giấy xác nhận cháu đã khỏi hẳn, có thể về nhà.
Mạc Tiểu Thu chớp mắt.


Tôi chưa bao giờ viết giấy xác nhận như thể cả, cháu dùng làm gì vậy?
Ông ta vẫn luôn làm bác sĩ gia đình cho Lạc Tu Nhiên, đã bao giờ làm giấy tờ dạng này chứ.


Cho anh Lạc xem.
Mạc Tiểu Thu bất đắc dĩ,
Anh ta cứ bảo cháu chưa lành bệnh, không cho cháu về nhà, nhưng cháu còn phải về đi làm, cháu thích nhà mình, anh ta còn không cho cháu ăn no, ngày nào cũng bỏ đói cháu, thật không sống nổi ở đây nữa.

Bác sĩ à, bác viết giấy xác nhận cho cháu đi.

Để Lạc Tu Nhiên thả cháu về.

À, ra là thế.
Danton đã hiểu,
Tôi không thể viết giấy xác nhận cho cháu được.

Vì sao?
Mạc Tiểu Thu chẳng hiểu gì cả,
Không phải cháu đã nói với bác là vết thương của cháu lành hết rồi à?



Ngoại thương đã ổn, nhưng còn nội thương thì sao?
Danton hỏi.

Mạc Tiểu Thu cạn lời,
Thì ra bác thích truyện kiếm hiệp.

Ồ không, quả thật tôi rất thích văn hóa Trung Quốc, nhưng tôi không thích đọc kiếm hiệp như cháu nói đâu, tôi nói nội thương là ở đây này.
Danton chỉ vào lồng ngực mình,
Ở đây đã khá lên chưa?

Trong tim ấy à? Tim cháu có bệnh gì đâu!
Mạc Tiểu Thu bật cười,
Cháu còn trẻ chán, sao có thể bị bệnh tim được?

Cô gái à, cháu biết rõ tôi đang nói gì nhưng vẫn quanh co, tức là cháu cũng biết có lẽ vấn đề trong lòng cháu chưa được giải quyết.

Vài ngày nữa bạn tôi sẽ đến, ông ấy là chuyên gia về phương diện này, cháu muốn có

giấy ra viện thì đợi ông ấy viết cho cháu nhé.
Danton cười khà khà, đứng dậy,
Thật ra, hôm nay tôi ghé thăm cháu ngoài việc muốn xem vết thương của cháu đã lành chưa, còn hi vọng cháu có thể dành thời gian quan tâm cậu Lạc nhiều hơn chút.

Câu Lạc cũng là người đáng thương...

Bên cạnh anh ta đã có Ivan cơ mà, rồi còn Tùy Ảnh nữa, cần gì cháu phải quan tâm.
Mạc Tiểu Thu ngẫm lại, cảm thấy không đúng,
Anh Lạc bị bệnh gì sao ạ?

Ha ha.
Danton cười,
Việc riêng của người khác, tôi cũng không thể nói cho cháu được.

Anh ta là hôn phu của bạn cháu, nếu có bệnh tật gì thì nên nói rõ ràng với bạn cháu, để cậu ấy lựa chọn có nên tiếp tục với anh ta hay không! Các người làm thế này là hôn nhân lừa đảo!
Mạc Tiểu Thu sa sầm mặt.


Hôm nay tôi đã nói rõ với Tùy Ảnh rồi, chúng tôi sẽ không kết hôn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.