• 484

Chương 93: Liệu pháp đối nghịch


Ivan sợ đến nín thở, đã lâu anh ta không thấy ông chủ nhà mình nổi giận đến vậy.

Người đàn ông tóc đỏ mỉm cười,
Tôi biết anh Lạc cảm thấy chiều theo hành vi của cô Mạc sẽ gây tổn hại đến sức khỏe của cô ấy.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại của cô ấy không giống người bình thường.

Nếu không làm như vậy, cô ấy sẽ thấy không được an toàn, sẽ tìm cách khác để bảo vệ mình, cuối cùng, hầu hết người bệnh trầm cảm sẽ lựa chọn phương thức phong bế bản thân, chính là bệnh tự kỷ mà người ta thường nói đấy.

Khi ấy, chỉ e đến Chúa cũng khó cứu được cô ấy.


Lạc Tu Nhiên lặng thinh hồi lâu rồi hỏi,
Cứ thế này cũng không phải cách hay, sức khỏe cô ấy sẽ suy sụp mất.

Xin anh yên tâm, đây chỉ là tạm thời thôi, tôi sẽ cố gắng hết mình để giúp cô ấy.
Người đàn ông tóc đỏ nói,
Nhưng tôi cần thêm một thời gian, tôi phải biết cô gái này đã gặp phải chuyện gì thì mới có thể giúp cô ấy cởi bỏ khúc mắc trong lòng được.
Người đàn ông tóc đỏ vừa dứt lời, một tập hồ sơ đã được đặt trước mặt ông ta,
Có lẽ những thứ này có thể giúp ông.
Nói chuyện với người đàn ông tóc đỏ xong, Lạc Tu Nhiên quay sang nói với Ivan,
Từ ngày mai, để Danton ở đây luôn, nếu cô Mạc gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể chữa trị kịp thời.

Ông chủ...?
Ivan không đồng ý, bây giờ trong nhà đã có quá nhiều người ngoài, anh ta thấy sắc mặt ông chủ mình ngày một kém, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e bệnh tình của cô Mạc còn chưa cải thiện, ông chủ anh ta đã gục trước.


Cậu không phải lo.
Lạc Tu Nhiên biết Ivan đang lo chuyện gì, bèn nói,
Có Danton ở đây, nếu tôi có chuyện thì ông ấy cũng có thể lo liệu.
Mạc Tiểu Thu phát hiện hôm nay người đàn ông tóc đỏ cứ tò tò đi theo mình.

Thế là cô bèn dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình hỏi một câu,
How are you?
Ông ta lại trả lời trôi chảy bằng tiếng Trung,
Tôi rất khỏe, còn cô?
Mạc Tiểu Thu:
...
Cô muốn che mặt bỏ chạy quá.


Ha ha.
Người đàn ông tóc đỏ bật cười,
Tôi tên Norman, cô có thể gọi tôi là Nor.

Không biết tôi có được vinh hạnh biết tên cô không nhỉ?
Mạc Tiểu Thu nghĩ hình như mình lỡ bất cẩn xuyên không đến châu Âu rồi,
Tôi tên Mạc Tiểu Thu, ông cứ gọi tôi Tiểu Thu là được.
Mạc Tiểu Thu đáp.


Được, Tiểu Thu.
Norman gật đầu,
Tiểu Thu, tôi phát hiện cô rất thích ăn uống, tôi cũng đặc biệt yêu thích ẩm thực Trung Quốc, không biết cô có thể dẫn tôi đi ăn được không?

Chuyện này...
Mạc Tiểu Thu ngước nhìn lên tầng trên.

Cô không biết Lạc Tu Nhiên có chịu để mình ra ngoài không nữa? Khoan đã! Cô là người tự do mà, sao cứ bị anh ta quản chế cơ chứ? Cô đúng là bị nhốt lâu quá sinh bệnh rồi!
Nếu cô lo về anh Lạc, tôi sẽ đi nói với anh ấy, tôi tin anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý.
Norman nói.

Mạc Tiểu Thu nhìn người đàn ông này với vẻ nghi ngờ, ông ta tự tin thật đấy! Nhưng người nói một là một, hai là hai như Lạc Tu Nhiên sao có thể nghe theo ông ta?
Cô không tin tôi.
Norman tỏ vẻ thương tâm,
Lời chất vấn của cô làm tôi tổn thương.

Không phải thế...
Mạc Tiểu Thu không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ nói với ông ta rằng đã có mấy nhóm người đến giải cứu cô nhưng đều không thành công? Norman làm như một vị dũng sĩ muốn chiến đấu vì danh dự,
Tiểu Thu, nếu tôi thuyết phục được anh Lạc để chúng ta ra ngoài, cổ có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?

Chuyện gì?
Mạc Tiểu Thu hỏi.


Ừm, để tôi nghĩ đã.
Norman giơ tay xoa trán,
Lát nữa cô phải dẫn tôi đi ăn mấy món Trung Quốc thật ngon, và cô mời khách.

Khoan đã, dẫn ông đi ăn thì không thành vấn đề.

Nhưng tại sao lại để tôi thanh toán chứ?
Cô nghèo lắm nhé! Norman ấm ức,
Tôi vẫn hay nghe nói người Trung Quốc rất hiếu khách.

Tôi là khách, cô là chủ, chẳng lẽ cô không nên mời tôi ăn cơm?
Mạc Tiểu Thu bó tay, ông ta đúng là khách thật, nhưng là khách của Lạc Tu Nhiên chứ không phải của cô mà! Có điều, để tránh mất mặt người Trung Quốc, Mạc Tiểu Thu nhắm mắt nói,
Được, chỉ hôm nay thôi đấy!
Mạc Tiểu Thu âm thầm cầu nguyện, Lạc Tu Nhiên, hôm nay anh phải kiên định như mọi khi đấy nhé, tuyệt đối đừng để cô thất vọng.

Cô đã ở đây lâu như vậy, có ở thêm một ngày cũng chả sao.


Được.

Hai người đi đi.
Lạc Tu Nhiên dễ dàng đồng ý làm Mạc Tiểu Thu ngạc nhiên muốn rớt cằm.

Chẳng phải người này đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi cơ mà? Chẳng phải nói một là một, nói hai là hai cơ mà? Sao người nước ngoài này vừa mở lời đã đồng ý dễ dàng thế? Ví tiền của cô ơi...

Không đúng, bây giờ cô không xu dính túi à nha! Từ khi vào đây ở, cô chẳng cần tiêu một xu, gần nửa tháng nay cũng không để ý trên người mình chẳng có đồng nào.

Lạc Tu Nhiên nhìn Mạc Tiểu Thu, đưa ra một tấm thẻ,
Cô cầm tấm thẻ này mà tiêu, sau đó trả lại cho tôi, mật mã.
Lạc Tu Nhiên ngừng lại trong chốc lát,
Là sinh nhật Tùy Ảnh.
} Mạc Tiểu Thu tròn mắt,
Anh mới nói gì?
Lạc Tu Nhiên lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Thu, ánh mắt như muốn nói đã nghe rõ thì đừng giả ngu nữa.

Mạc Tiểu Thu không sao hiểu nổi, cô tận tình khuyên bảo Lạc Tu Nhiên đổi ý, anh ta vẫn không lay chuyển mảy may, nhưng lại dùng sinh nhật Tùy Ảnh làm mật mã thẻ ngân hàng.

Hai người này gương vỡ lại lành chăng, hay là thật ra Lạc Tu Nhiên vẫn luôn chung tình với Tùy Ảnh, sở dĩ chia tay là vì có nguyên nhân khác? Nghĩ tới đây, Mạc Tiểu Thu thấy về sau có vẻ khả dĩ hơn, lập tức muốn hỏi Lạc Tu Nhiên cho rõ ràng.

Cô còn chưa kịp mở miệng đã bị Norman kéo tay,
Được, tôi thắng cược rồi nhé.

Cô phải làm hướng dẫn viên đưa tôi đi ăn đồ ngon.
Lạc Tu Nhiên nhìn hai người đi ra cửa, sau đó nói với Ivan,
Đi theo bọn họ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.