Chương 96: Không còn được ôm
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1140 chữ
- 2022-02-04 08:09:00
Bức tranh khiến Mạc Tiểu Thu thấy sầu muộn lần trước vẫn còn treo trên tường.
Đến phòng Lạc Tu Nhiên, Ivan đặt một chiếc ghế ngoài cửa, rõ ràng không muốn Mạc Tiểu Thu lại gần.
Anh...
Mạc Tiểu Thu chần chừ, không biết nên mở miệng thể nào, cuối cùng hỏi thẳng,
Có phải anh bị XX không?
Lạc Tu Nhiên lạnh nhạt nhìn Mạc Tiểu Thu,
Cô không sợ à?
Mạc Tiểu Thu lắc đầu, trả lời chắc nịch,
Sợ chứ.
Nhưng tôi cũng biết một số kiến thức cơ bản nên sẽ không sợ bóng sợ gió.
Vẻ lạnh lùng của Lạc Tu Nhiên nhạt đi,
Đã vậy, cô nên cẩn thận hơn.
Tôi còn một câu hỏi nữa.
Sắc mặt Mạc Tiểu Thu nặng nề.
Lạc Tu Nhiên nhìn cô,
Chuyện gì?
Anh hủy hôn với Tùy Ảnh là vì căn bệnh này ư?
Mạc Tiểu Thu hỏi, nhìn đăm đăm vào mắt Lạc Tu Nhiên, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì.
Lạc Tu Nhiên nhìn Mạc Tiểu Thu chằm chằm, không trả lời mà hỏi ngược lại,
Chẳng phải cô vẫn nghĩ là tôi thích cô à?
Gico? Mạc Tiểu Thu kinh ngạc nhìn Lạc Tu Nhiên, sao anh ta biết được cô nghĩ gì? Cô đâu có nói với ai? Thấy Mạc Tiểu Thu rối rắm như gà mắc tóc, không hiểu sao Lạc Tu Nhiên chợt thấy tâm trạng khá lên.
Cô còn đang nghĩ khi nào tôi sẽ muốn ngủ với cô rồi thả cô về nhà, đúng không? Nhưng cô là người biết giữ mình, quyết không cúi đầu trước cường quyền, nhất định sẽ mạnh mẽ phản kháng đến cùng, đúng không?
Mạc Tiểu Thu nhìn Lạc Tu Nhiên, từng câu từng chữ anh ta nói tựa như những nhát búa nện vào lòng cô.
Sao anh ta biết hết được nhỉ?
Lạc Tu Nhiên xoa Thái dương, cố nén cười,
Sau này cô nên bớt uống rượu đi.
Mạc Tiểu Thu:
...
Tôi...
Tôi uống say rồi làm gì anh hả?
Mạc Tiểu Thu chớp mắt, muốn đập đầu vào tường.
Những ký ức vụn vặt khi say rượu dần ghép lại, Mạc Tiểu Thu che mặt, chẳng còn gì xấu hổ hơn được nữa.
Khi ấy, Mạc Tiểu Thu không ngừng lải nhải kể khổ với Norman, không ngờ vừa ngoái đầu lại thì thấy Lạc Tu Nhiên đang sa sầm mặt.
Norman giơ hai tay lên đầu, tỏ ý mình không làm gì cả.
Ivan, đưa cô Mạc lên xe.
Lạc Tu Nhiên lạnh lùng ra lệnh.
Thấy Lạc Tu Nhiên, Norman khá bất ngờ.
Ông ta biết Lạc Tu Nhiên có bệnh thích sạch sẽ, từ việc thường xuyên cho người quét dọn căn nhà vốn không có lấy một hạt bụi là biết.
Thích sạch sẽ là tốt, nhưng nếu quá cực đoan thì lại là một chứng bệnh tâm lý mất rồi.
Mà Lạc Tu Nhiên rõ ràng là một ca nguy kịch.
Bác sĩ Norman, tôi muốn biết vì sao ông lại đưa cô Mạc đi uống say đến mức này.
Lạc Tu Nhiên hỏi bằng gương mặt lạnh tanh.
Norman cười vẻ vô tội,
Tôi là bác sĩ tâm lý...
.
Tôi biết ông là bác sĩ, nên mới không ngăn cản những gì ông làm.
Lạc Tu Nhiên nói,
Nhưng điều đó không có nghĩa là tối tán thành phương thức của ông.
Một tuần nay, tôi không thấy được chút tiến triển nào cả.
Nếu không muốn tôi tiếp tục chất vấn phương thức của ông, tốt nhất là ông nên để tôi mau chóng thấy được thành quả, và tôi không hi vọng chuyện hôm nay sẽ tái diễn.
Cô Mạc dù gì cũng là nữ giới, ấy vậy mà nửa đêm mới về nhà, lại uống đến say mèm rồi nói năng lung tung với người ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không tốt với cô ấy.
Norman nhìn Lạc Tu Nhiên, chợt nở nụ cười,
Vừa rồi Tiểu Thu còn hỏi tôi vì sao lại có nhiều người thích cô ấy như vậy? Tôi còn đang thắc mắc những người đó là ai, bây giờ biết được một người rồi nhé.
Lạc Tu Nhiên sa sầm mặt,
Ông nên áp dụng chuyên ngành của mình đúng chỗ, đừng phỏng đoán linh tinh.
Nói xong những gì cần nói, Lạc Tu Nhiên không để ý đến Norman nữa, chỉ bảo Ivan sắp xếp tài xế đưa Norman về.
Lạc Tu Nhiên đang định lên xe thì bị Ivan ngăn lại,
Ông chủ...
Sao vậy?
Thấy Ivan ấp a ấp úng, Lạc Tu Nhiên hỏi.
Ông chủ, hiện tại cô Mạc không ổn cho lắm, nhỡ cô ấy nôn thì...
Anh xem, hay là anh ngồi xe khác về?
Ivan vốn định dìu Mạc Tiểu Thu lên xe anh ta, nhưng tài xế nói anh Lạc muốn để Mạc Tiểu Thu lên xe mình.
Lạc Tu Nhiên nhìn thoáng vào trong xe, thầy Mạc Tiểu Thu đang lăn lộn trên ghế sau, ồn ào kêu khóc thật chẳng ra làm sao.
Sắc mặt Lạc Tu Nhiên càng u ám hơn,
Không cần!
Lạc Tu Nhiên để Ivan đỡ Mạc Tiểu Thu ngồi dậy rồi ngồi vào ghế sau, kết quả anh ta còn chưa ngồi ổn, Mạc Tiểu Thu đã ngã vào lòng Lạc Tu Nhiên, người mềm oặt như không xương.
Ivan ngồi ghế phụ thấy thế thì sạm mặt lại, nhưng bây giờ Mạc Tiểu Thu không kiểm soát được bản thân, anh ta cũng bó tay.
Ngay khi Mạc Tiểu Thu vừa ngã vào lòng mình, Lạc Tu Nhiên cứng đờ cả người, trừ ngày đó không kiềm được mà dìu Mạc Tiểu Thu về nhà, anh ta không nhớ nổi đã bao nhiêu năm không chạm vào người khác.
Thế nên khi Mạc Tiểu Thu dựa vào người mình, nhất thời anh ta không biết phải phản ứng ra sao.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta lại thấy quyến luyến cảm giác này.
Thì ra cơ thể con người lại ấm áp đến vậy.
Dọc đường, Mạc Tiểu Thu dường như chỉ ngủ thiếp đi, yên lặng như một chú thỏ mập mới được cho ăn no.
Lạc Tu Nhiên cảm thấy Mạc Tiểu Thu cứ mập mạp như hiện tại cũng tốt, nhưng nghĩ đến sức khỏe của cô, anh ta vẫn quyết định đợi khi nào trạng thái tâm lý của cô khá hơn, nhất thiết phải giúp cô giảm béo.
Về đến nhà, Ivan đỡ lấy Mạc Tiểu Thu, dìu cô đi lên tầng trên, lại không yên tâm nhìn Lạc Tu Nhiên chốc lát, thấy anh ta không sao mới thôi.
Không còn vòng ôm ấm áp, Lạc Tu Nhiên chợt thất thần.
Dường như việc đổi người đã đánh thức Mạc Tiểu Thu khỏi giấc mộng, cô thình lình vùng vẫy.
Thả tôi ra...
Mạc Tiểu Thu hét ầm lên,
Anh là ai hả, thả tôi ra!
Sau đó, cô lại co rúm người,
Đừng...
Đừng đánh tôi mà...