• 484

Chương 98: Tạng người dễ béo


Nhưng cô đi rồi tôi lại hơi hối hận, nếu lúc đó xin phương thức liên lạc của cô thì tốt biết mấy.

Nếu thế thì những lúc nhớ em gái có thể gặp cô một lát.
Lạc Tu Nhiên nói, giọng điệu ẩn chứa sự tiếc nuối.

Từ nỗi cô đơn trong lời nói, Mạc Tiểu Thu có thể nhận thấy anh ta đã hối hận xiết bao.


Nhưng thế giới thật nhỏ bé, chúng ta vẫn gặp nhau.
Mạc Tiểu Thu bật cười, cúi đầu vuốt ve cuốn album, thật ra cô chẳng thấy mình giống cô gái trong album chỗ nào, trừ vài tấm ảnh chụp cô ấy đang tươi cười rạng rỡ trong ánh nắng.


Đúng vậy, lúc ấy tôi đã nghĩ thể.

Tôi cảm thấy có lẽ trời cao biết tôi nhớ thương em gái nên đã đưa cô đến trước mặt tôi.
Lạc Tu Nhiên nói.


Thế nên...
Mạc Tiểu Thu trợn tròn mắt, hơi tức giận,
Thế nên anh vẫn luôn lợi dụng Tùy Ảnh?


Lạc Tu Nhiên lắc đầu,
Cũng không phải như cô nghĩ đâu...
Anh ta thở dài,
Thật ra, cô nói cũng không hẳn là không đúng.

Quả thật tôi từng nghe ngóng chuyện của cô thông qua Tùy Ảnh.

Biết cô sống rất tốt, tôi bỗng có cảm giác kiếp sau của em gái mình cũng sẽ êm đẹp.

Tôi không phải kiếp sau của em gái anh đâu...
Mạc Tiểu Thu khẽ phản bác.

Lạc Tu Nhiên cười không đáp, anh ta biết suy nghĩ của mình có phần hoang đường, lại thiếu khoa học, nhưng anh ta thực lòng nghĩ nếu em gái mình đi đầu thai thì sẽ có ngoại hình như vậy.


Vậy hôm ấy anh cố ý bảo Tùy Ảnh đưa tôi đi xem triển lãm tranh hả?
Mạc Tiểu Thu hỏi,
Nhằm xác định xem tôi có phải kiếp sau của em gái anh hay không.

Xem như là thể đi.
Lạc Tu Nhiên nói,
Tôi nghĩ nếu cô là kiếp sau của em gái tôi, có lẽ khi thấy đồ vật của mình kiếp trước sẽ có cảm giác gì chăng.

Mà hôm ấy...
Lạc Tu Nhiên hồi tưởng lại tâm trạng lúc chứng kiến Mạc Tiểu Thu đứng bất động thật lâu mà nhìn chằm chằm vào bức di họa của em gái mình, cảm giác ấy giống như anh ta đã có nhận định, rằng Mạc Tiểu Thu chính là em gái mình, đồng thời chỉ muốn ôm chầm lấy cô, hỏi cô xem mấy năm nay có nhớ lại kiếp trước hay chăng.

Mạc Tiểu Thu cười gượng,
Anh thấy tôi hiểu được tranh của em gái anh bèn nghĩ tôi là cô ấy? ...Anh...

Anh làm thể có qua loa quá không?

Cô cứ xem như tôi muốn tìm nơi gửi gắm một phần tình cảm của mình trước lúc chết đi!
Lạc Tu Nhiên nói đến cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng Mạc Tiểu Thu lại tròn mắt.


Chết ư?
Mạc Tiểu Thu nghĩ ngay đến căn bệnh của Lạc Tu Nhiên,
Thật sự...

Không còn cách nào sao?
Lạc Tu Nhiên lắc đầu, sau đó nhìn Mạc Tiểu Thu bằng ánh mắt dịu dàng,
Cũng may...

Tôi có thể gặp được cô.


Mạc Tiểu Thu khó diễn tả được tâm trạng mình giờ khắc này.

Dường như cô vừa trải qua một vở kịch đầy máu chó, nhưng cô lại cảm thấy nếu có thể giúp Lạc Tu Nhiên có được nơi gửi gắm tâm tư, có máu chó đi nữa cũng chấp nhận được.

Nhưng mà...

Cô vẫn thấy thật là máu chó....


Nếu nghĩ tôi là em gái anh khiến anh dễ chịu hơn chút thì cứ xem như tôi chính là em gái anh đi...
Mạc Tiểu Thu nói.

Nụ cười của Lạc Tu Nhiên đậm hơn, dường như anh ta đang rất vui.


Vậy em có thể nghe anh chuyện này được không?
Lạc Tu Nhiên hỏi.


Chuyện gì cơ?
Mạc Tiểu Thu hỏi.


Em hãy tâm sự với Norman.
Lạc Tu Nhiên nói,
Vấn đề của em chung quy vẫn phải do chính em giải quyết.

Ý anh...

là sao...
Mắt Mạc Tiểu Thu nhấp nháy.

Lạc Tu Nhiên thở dài,
Tiểu Thu, em thông minh hơn anh nghĩ nhiều, hẳn không thể không hiểu anh đang nói gì.
Mạc Tiểu Thu ngưng thở, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Lạc Tu Nhiên không muốn ép buộc cô,
Anh hơi mệt, em đi xuống đi.

Chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ trò chuyện.
Mạc Tiểu Thu đặt cuốn album xuống, đi như chạy.

Lạc Tu Nhiên nhìn ra ngoài phòng, thở dài,
Nếu đó không phải là em gái con, vậy tại sao vận mệnh của cả hai lại giống nhau đến vậy? Nhưng Chúa ơi, sao Người cứ muốn hành hạ cô gái đáng thương ấy?
1 Mạc Tiểu Thu quay về phòng, trùm chăn kín người.

Cô cảm thấy hơi lành lạnh, cả người khó chịu, dường như chỉ có trùm chăn kín mít mới khiến cô thoải mái hơn một chút.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cái lạnh lại từ bên trong tràn ra, lớp chăn dày bỗng chốc biến thành gông xiềng giam cầm cố.

Cô không biết mình phải làm gì mới có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đó, rõ ràng cô đang an toàn, cô chắc chắn điều đó, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại quá khứ là cô lại cảm thấy khó thở.

Norman không giúp được cô.

Không ai giúp được.

Mạc Tiểu Thu đói ngấu, cô bức thiết muốn ăn gì đó.

Cô chạy xuống tầng dưới, thấy Ivan nhìn mình vẻ ngờ vực.

Cô không bận tâm, cứ thế xông vào bếp vơ lấy thức ăn nhét vào miệng.

Thấy Mạc Tiểu Thu như vậy, dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Ivan biết tình trạng của cô không được bình thường.

Norman xuất hiện đúng lúc, ra hiệu cho mọi người rời khỏi đó rồi chậm rãi đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Thu.


Cô đang ăn món gì ngon thế? Chúng ta là bạn bè, rõ ràng cô đã bảo sẽ dẫn tôi cùng đi ăn cơ mà.
Giọng Norman có vẻ hờn dỗi.

Mạc Tiểu Thu nhìn Norman, khẽ lắc đầu,
Lần sau đó, tôi đang đói ngấu rồi.
Norman cũng không giận mà cầm một chiếc nồi,
Vậy thế này đi, tôi làm món ngon nước F cho cô, đổi lại, cô nhường đồ ăn cô đang ăn cho tôi.

Sao hả?
Mạc Tiểu Thu im lặng một lát,
Món ngon hả?



Ừ.

Bảo đảm cho cô ăn no thì thôi.
Norman nói.

Mạc Tiểu Thu đặt chiếc đĩa xuống,
Vậy ông làm đi.
Norman bắt đầu chậm rãi nấu món F, vừa nấu vừa tán gẫu với Mạc Tiểu Thu.


Thật ra, thú vui ăn uống chính là chuyện hạnh phúc nhất trần đời.

Đúng không nào?
Norman nói.


Đúng thế.
Mạc Tiểu Thu nhìn Norman chằm chằm, hít hà mùi thơm của đồ ăn mà chảy cả dãi.

Giờ phút này cô đã quên mất cơn đói vừa rồi, khi ấy cô chỉ muốn lấp đầy bao tử, hương vị món ăn không quan trọng.


Nhưng mà...

Tiểu Thuà, nói không phải chứ cô bây giờ hơi béo quá, như thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng khi thưởng thức món ăn.
Norman nói.

Mạc Tiểu Thu cười,
Tôi cũng bó tay rồi, tôi là tạng người ăn gì cũng béo.

Thơm quá đi...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.