Chương 247: XEM ANH TRỪNG TRỊ EM THẾ NÀO!
-
Lấy Chồng Quyền Thế
- Ngư Ca
- 1486 chữ
- 2022-02-06 01:03:44
Mau trả lời anh!
Cố Thành Kiêu có phần không kiên nhẫn, hơi thở càng gấp gáp hơn, cánh
mối cũng từ từ dời xuống. Lâm Thiển giống như đang bị khống chế, cơ thể dần dần bắt đầu phối hợp với anh.
Cô khinh bỉ mình không hề có chút nguyên tắc, thế nhưng lại cảm thấy mới lạ và kích thích.
Không thích, không thích anh láu cá như vậy, a... anh cắn em?
Em không ngoan, không thành thật.
Thiển Thiển, anh chỉ như thế này với em thôi, anh chỉ muốn cho em biết suy nghĩ chân thật trong lòng anh, đừng không thích, được không?
Toàn thân Lâm Thiển mềm nhũn, cô nào có không thích. Cô chỉ là cố ý nói vậy mà thôi, thật ra cô thích đến nỗi muốn còn không được. Cô thở gấp, bắt chước anh cắn nhẹ vào vành tai anh, thì thầm:
Em... rất thích...
Cố Thành Kiêu giống như được cổ vũ, nhanh chóng trút hết quần áo ướt đẫm trên người ra, thẳng thắn đối mặt với cô.
Vào ban ngày và ở nhà tổ của nhà họ Cố, thật ra Lâm Thiển không hề muốn buông thả chút nào. Thế nhưng từng cơ bắp cường tráng săn chắc của anh đều đang quyến rũ cố.
Bởi vì ra mồ hôi nên người anh bóng lưỡng, mỗi một tấc da thịt màu lúa mạch đều hút hồn cô.
Cố Thành Kiêu biết cô căng thẳng, bèn nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, dịu dàng nói:
Đừng căng thẳng, cả nhà đều biết chúng ta đang làm gì, sẽ không có ai không biết điều lên đây gõ cửa đâu.
Lâm Thiển giận dữ vung bàn tay trắng như phấn đấm anh,
Sao anh lại đáng ghét vậy chứ?
Ha ha ha ha...
Cố Thành Kiêu cúi đầu bịt kín cái miệng nhỏ nhắn của cô, điên cuồng tập kích một trận. Lâm Thiển hoàn toàn không thể tự kiềm chế được. Khoang miệng anh mang theo mùi dưa hấu thơm nhạt, hương vị vô cùng dễ chịu. Anh nắm trong tay toàn bộ quá trình, bể cô vào toilet. Vào thời khắc quan trọng, anh đột nhiên dừng lại, nói:
Ơ... về gấp quá nên quên mua áo mưa rồi.
Lâm Thiển im lặng, ra hiệu cho anh bằng ánh mắt
Nên làm thế nào tự anh biết rõ mà.
Cố Thành Kiêu ủ rũ, hận không thể hòa tan cô vào mình. Anh vùi vào ngực cô không ngừng làm nũng, giống như trẻ con biết mình không được ăn kẹo mà vẫn cứ muốn ăn.
Lâm Thiển nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói:
Thật ra... trong thời kỳ an toàn cũng không phải không làm được...
Cố Thành Kiêu bỗng chốc mở mắt ra, hai mắt sáng lấp lánh. Anh cười rồi cắn cô,
Bé con, em còn xấu xa hơn cả anh, xem anh trừng trị em thế nào!
Sau khi ăn trưa với ba mẹ xong, hai người cùng lái xe về Thành Để.
Dọc đường, Lâm Thiển nói cho anh biết chuyện Cố Đông Quân và Lâm Du đang quen nhau, còn nói rằng họ
muốn hẹn gặp mặt anh và cô.
Đúng lúc anh cũng có chuyện cần tìm anh ấy, bây giờ em gọi điện hẹn bọn họ đi.
Da.
Lâm Thiển đầy phấn khởi lấy điện thoại ra, Lâm Du vừa bắt máy, cô đã nói:
Chúng ta gặp nhau đi, có nhiều chuyện bí mật lắm... alo?
Tiểu Thiển, chị của chị xảy ra chuyện rồi.
Cái gì?
Chị ấy bị kích thích, đầu óc không bình thường, ở nhà phát điên muốn nhảy lầu. Mẹ chị không còn cách nào khác nên đã báo cảnh sát, bây giờ đang bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện.
Bệnh viện nào?
Bệnh viện nhân dân Đệ Thất.
Được rồi, em lập tức tới ngay.
Cố Thành Kiêu đã nghe được địa điểm từ trong điện thoại, không nhiều lời bèn quay xe lái thẳng đến bệnh viện Đệ Thất.
Bệnh viện nhân dân Đệ Thất là bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở thành phố B.
Lâm Thiển tự nhủ:
Em vẫn luôn cảm thấy chị Lâm Tiêu suy nghĩ cực đoan, thế nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện này, hóa ra là chị ấy bị bệnh.
Cố Thành Kiêu tập trung lái xe, liên tục tăng tốc.
Từ nhỏ chị Lâm Tiêu đã là một công chúa kiêu ngạo. Mặc dù sự nghiệp của bác Cả luôn không có khởi sắc gì lớn, nhưng cũng từng giàu có. Năm nay Lâm thị bất chợt tan tành, hiện tại còn gặp phải nguy cơ, lại thêm bị nhà họ Tống từ hôn, chắc chắn chị Lâm Tiêu chịu đả kích rất nặng.
Anh nắm lấy tay cô, an ủi:
Đừng căng thẳng quá, có lẽ mọi chuyện không bết bát vậy đâu.
Anh đã từng mắc chứng lãnh cảm, đó cũng là một chứng bệnh tinh thần. Ngoài xã hội, bệnh trầm cảm còn phổ biến hơn, chỉ cần điều trị kịp thời thì có thể khống chế được.
Lâm Thiển và Lâm Du gần như tới bệnh viện cùng lúc, hai chị em vội kéo nhau tới phòng bệnh, Cố Thành Kiêu đẩy Cố Đông Quân theo sau. Ngoài hành lang bệnh viện chỉ có Chu Mạn Ngọc ngồi ở ghế chờ.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà trông bà ta như già đi mười tuổi, hai bên tóc mai đã hoa râm.
Bà ta cúi đầu, ôm mặt, ngồi một mình ở đó khẽ khóc nức nở. Giờ phút này, Lâm Thiển chỉ thấy đồng cảm và đau lòng cho bác gái. Cảm xúc của Lâm Du thì sâu sắc hơn,
Mẹ..
Vừa lên tiếng cô đã nghẹn ngào, lập tức nhào đến ôm lấy bà ta,
Mẹ, sao lại như vậy?
Lúc này, trong phòng bệnh truyền ra tiếng kêu gào hoảng sợ, âm thanh không hề có ý nghĩa, mà đơn giản chỉ là tiếng hét, vang vọng khắp cả hành lang.
Chu Mạn Ngọc nghe thấy liền đau thắt lòng, ôm siết ngực, khóc lóc mà nói:
Vì sao không phải là tôi? Ông trời muốn phạt thì cứ phạt tôi đi, đừng đối xử với con gái tôi như thế.
Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng vậy mà...
Lâm Du quỳ gối trước mặt mẹ mình,
Là con không tốt, con không nên đánh Tống Đình Uy, lại càng không nên cãi nhau với chị, là con không tốt...
Chu Mạn Ngọc run rẩy sờ vào mặt Lâm Du:
Tiểu Du à, con thật sự không phải con ruột của mẹ...
Mọi người kinh ngạc. Chu Mạn Ngọc nói tiếp,
Nhưng... nhưng mẹ chưa bao giờ xem con như người ngoài. Chị con cũng vậy, nếu chị con không mắc chứng bệnh này thì chắc chắn sẽ không nói những lời làm tổn thương con. Con đừng so đo với chị, hãy về nhà đi, được không?
Lâm Du khóc lóc, gật đầu:
Dạ, mẹ, là con không hiểu chuyện, con xin lỗi, con họ Lâm, tên là Lâm Du, là con ruột của ba mẹ.
Bên trong là tiếng kêu thảm thiết kinh dị của Lâm Tiêu, bên ngoài là hai mẹ con bất lực ôm đầu khóc nức nở.
Lúc này Cố Đông Quân mới chợt hiểu ra, đây mới chính là nguyên nhân thật sự khiến Lâm Du bỏ nhà ra đi. Một lát sau, tiếng kêu la của Lâm Tiêu mới dần nhỏ xuống, cuối cùng im bặt.
Bác sĩ trưởng khoa đi ra, sắc mặt nặng nề:
Bệnh tình của bệnh nhân khá phức tạp, bây giờ còn có hiện tượng tự hại mình, nhất thiết không được để cô ấy chịu bất kỳ đả kích nào. Hiện tại tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy ngủ yên một giấc để xem tình hình thế nào. Tôi phải họp bàn với đoàn chuyên gia trong bệnh viện một chút.
Bác sĩ lại an ủi Chu Mạn Ngọc vài câu rồi vội vã rời đi. Bà ta vừa thương tâm lại vừa bất lực. Đầu tiên là mất chồng, sau đó là suýt chút nữa mất luôn cô gái út, bây giờ lại mất đi con gái lớn khỏe mạnh, bà ta thật sự không biết sau này phải làm thế nào.
Lúc này, trong hành lang lại vọng đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn, là Lâm Bồi chạy đến.
Tiêu Tiêu đâu? Con gái của tôi đâu? Mạn Ngọc, con gái của chúng ta sao rồi?
Chu Mạn Ngọc không nhiều lời, liền bước lên tát ông ta một bạt tai, tiếng
bốc
vang lên lanh lảnh.
Ông còn mặt mũi hỏi đến Tiêu Tiêu sao? Cái đồ vô lương tâm, còn biết trở về à? Còn biết ở nhà có vợ, có con gái sao?
Lâm Bồi khóc ròng, không hề phản bác câu nào, chỉ liên tục nói,
Tôi sai rồi, tôi sai rồi...
Cảnh tượng đó làm lòng người đau xót.