Chương 536: Sao hai người lại về chung với nhau?
-
Lấy Chồng Quyền Thế
- Ngư Ca
- 1539 chữ
- 2022-02-10 11:37:48
Trước đây Thành Để có hai người giúp việc trung thành trông coi, nhưng không ai lui tới, khiến nơi này giống như một tòa thành hoang vắng.
Cho dù sau này Cố Thành Kiêu trở về, Thành Để có tuyển thêm một nhóm người giúp việc mới, nhưng đa phần cũng chỉ là người quét tước và dọn dẹp, không hề náo nhiệt. Bây giờ có hai đứa trẻ suốt ngày ầm ĩ, khắp nơi đều vang vọng tiếng reo hò của chúng, muốn yên tĩnh lại cũng khó. Thành Để giống như được gỡ niêm phong sau nhiều năm say giấc, phút chốc tỉnh dậy, sinh khí bừng bừng. Quản gia Niên bẩm báo với Cố Thành Kiêu việc sắp xếp trong nhà:
Thiếu gia, người giúp việc trước đây đều đã chuyển chỗ làm hết rồi. Ai kết hôn thì kết hôn, ai về quê thì về quê, cho nên tôi không gọi họ về mà tuyển lại một nhóm người đáng tin cậy khác.
Những người này đều do đích thân tôi chọn lựa, bảo đảm không có vấn đề về nhân phẩm. Hơn nữa họ cũng kín miệng, sẽ không lắm mồm chuyện trong nhà, tay chân cũng chịu khó.
Còn nữa, tôi đã tìm được người dạy học toàn thời gian tại gia mà cậu dặn, ngày mai sẽ đến.
Cố Thành Kiêu gật đầu:
Chú Niên vất vả rồi.
Quản gia Niên cười hăm hở:
Vất vả gì đâu, tôi vui lắm. Thật may là Thành Để lại trở về như xưa. Thiếu gia, nếu không còn gì căn dặn thì tôi đi làm việc trước đây.
Được rồi, phiền chú.
Lát sau, Lâm Thiển đi từ lâu trên xuống. Cô đã thay đồ công sở, tay xách túi công văn, toàn thân tỏa ra dáng vẻ của nữ cường nhân tài giỏi. Cố Thành Kiêu nhìn cô, hỏi:
Em đi làm hả?
Ừ, tôi nghỉ lâu quá rồi, Phạn Phạn bận đến sấp mặt. Bây giờ tôi cũng đã khỏe hẳn, định đến đó xem sao.
Anh đưa em đi.
Không cần.
Lâm Thiển từ chối, nhưng để xoa dịu, cô giải thích thêm:
Anh ở nhà đi, đừng để ba mẹ và bà nội mệt quá, chỉ có mình anh cầm cự được với Nam Nam và Bắc Bắc thôi.
Nghe lý do thoái thác gượng gạo của cô, Cố Thành Kiêu có cảm giác cô đang trốn tránh anh.
Anh cũng không miễn cưỡng:
Bảo Trương Khai đưa em đi.
Lâm Thiển do dự, muốn từ chối tiếp, nhưng thật lâu sau cô chỉ đành khẽ thở dài:
Được, cảm ơn.
Đối với thái độ khách sáo của cô, anh có cảm giác xa cách khó giãi bày. Cố Thành Kiêu muốn chọc thủng tầng giấy này nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Kết thúc kỳ nghỉ, Cố Thành Kiêu trở về quân đội trả phép. Cao Kỳ Khâm cũng trở về trả phép.
Thành viên Đội đặc nhiệm Dã Lang lại tụ họp lại lần nữa, không thiếu một ai.
Qua năm năm, tuổi tác ai nấy cũng đều tăng, không còn thích hợp với công việc tiền tuyến. Bây giờ việc tuyển chọn huấn luyện tân binh chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của Đội đặc nhiệm Dã Lang.
Trong phòng họp, Cố Thành Kiêu an bài công tác cho từng người. Dù mới trở lại cương vị làm việc, nhưng năng lực thích ứng của anh rất mạnh, không có chuyện lưỡng lự không quyết đoán. Lâm Thiển cũng vậy. Tuy tính chất công việc của cô và Cố Thành Kiêu bất đồng, nhưng thái độ làm việc thì nghiêm túc như nhau. Lễ tân Tịnh Tịnh gọi điện thoại đến:
Lâm tổng, có một người họ Sở đến tìm chị, nhưng anh ấy không có hẹn trước. Anh ấy bảo chị biết anh ấy.
Để cậu ta vào đi.
Dạ, vâng... Lâm tổng, anh ấy đẹp trai quá.
Cách điện thoại, nhưng Lâm Thiển có thể tưởng tượng được dáng vẻ háo sắc của cô em gái lễ tân:
Nghiêm túc đi, pha trà mang vào đây.
Vâng.
Lâm Thiển vội vàng thu dọn lại bàn công tác, đích thân ra cửa nghênh đón.
Không giống như dáng vẻ tiều tụy mấy hôm trước, giờ phút này trông Sở Mặc Phong vô cùng phấn chấn. Cậu ta mặc âu phục, dáng dấp cao ráo, mặt mũi tuấn tú, toàn thân giống như tỏa sáng. Cậu bước đi ung dung ngang qua khu làm việc lớn, thu hút toàn bộ ánh mắt, đặc biệt là các nữ đồng nghiệp.
Ai vậy? Đẹp trai quá!
Là bạn của Lâm tổng hả? Này, Tịnh Tịnh, ai thế?
Tịnh Tịnh
suýt
một cái. Hứ, còn lâu mới nói cho các người biết, là tôi thấy anh đẹp trai này trước.
Mời anh qua bên này, phía trước là văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Lâm chúng tôi.
Vâng, cảm ơn.
Sở Mặc Phong nho nhã lễ độ đáp. Các nữ đồng nghiệp trào dâng nhiệt huyết trong lòng, chỉ còn thiếu điều hét lên nữa thôi. Từ xa, Lâm Thiển đã nhìn thấy Sở Mặc Phong. Cô tươi cười bước tới nghênh đón:
Hoan nghênh Sở tổng, không ngờ nhanh như vậy mà ngài đã tới đây rồi.
Sở Mặc Phong không quen với cách nói chuyện của cô, ho nhẹ hai tiếng đáp:
Lâm tổng, không cần khách sáo như vậy.
Lâm Thiển mỉm cười, chìa tay về phía cậu ta.
Sở Mặc Phong cũng mỉm cười, chìa tay ra.
Tóm lại, từ khi quen biết nhau đến nay, đây là lần gặp mặt hòa hợp nhất của hai người.
Mời ngồi, chỗ của tôi hơi nhỏ, cậu đừng để ý.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, rất tốt.
Sao cậu lại rảnh rỗi đến đây? Ngại quá, cậu là khách hàng lớn, đáng lý tôi phải đến gặp mặt mới đúng.
Đúng lúc cháu tới đây làm chút chuyện, nhìn thấy tên Nam Bắc Event thì muốn xác nhận xem có phải công ty của thím hay không. Quả nhiên không sai.
Cho nên cậu chỉ ghé ngang qua thôi hả? Không phải tới bàn công việc sao?
Sở Mặc Phong cười lớn:
Thím làm chủ rồi nên càng ngày càng thông minh. Đương nhiên cháu tới bàn chuyện công việc. Yên tâm đi, Lâm tổng.
Ha ha, Sở tổng, tôi cứ xem như cậu đang khen tôi vậy.
Sau khi hai người bàn việc xong thì cũng đã đến giờ tan tầm.
Đi chung đi, cháu mua cho em trai và em gái một ít quà, tiện đường đưa cho các em luôn.
Chúng không thiếu thứ gì cả, sao có thể không biết xấu hổ mà đòi quà được?
Là một chút tâm ý nhỏ nhỏ của cháu thôi. Cháu cũng mua quà tặng cho em gái con chú Cả mà.
Vậy tôi cảm ơn trước.
Đừng khách sáo.
Sở Mặc Phong chở Lâm Thiển đến Thành Để, đúng lúc Cố Thành Kiêu vừa mới trở về. Ba người gặp nhau ngoài cửa.
Xuống xe, Cố Thành Kiêu nhìn Sở Mặc Phong từ trên xuống dưới. Vài năm không gặp, cháu trai lớn của anh ngày càng chín chắn. Trước đây anh cứ xem cậu ta như một đứa trẻ, vậy mà bây giờ cũng đã có thể gánh vác một mình một phương rồi.
Chú Hai.
Giọng điệu của Cố Thành Kiêu không mấy thân thiện:
Sao hai người lại về chung với nhau?
Chú Hai, cháu...
Bàn công việc thôi.
Lâm Thiển ngắt lời:
Bàn xong việc cũng đến giờ tan làm. Đúng lúc cậu ấy muốn đến, thể là về chung.
Nhìn thấy gói đồ to trong tay Sở Mặc Phong, bên trong giống như đựng đồ chơi trẻ em, Cố Thành Kiêu đi thẳng tới dắt tay Lâm Thiển vào trong nhà, đi được hai bước rồi mới quay đầu lại bảo:
Vậy vào nhà đi.
Từ nhỏ Sở Mặc Phong đã kính sợ chú Hai, bây giờ lại càng kính sợ hơn nữa. Mặc kệ sự nghiệp của cậu có phát triển đến đâu, trước mặt chú Hai, cậu mãi mãi chỉ là bậc con cháu. Lâm Thiển cảm giác được sức lực nắm tay của Cố Thành Kiêu. Người đàn ông nhỏ mọn này lại giở tính trẻ con nữa rồi. Bọn trẻ đã tan học về, cô giáo Hà đang chơi đùa cùng chúng.
Cô giáo Hà vừa mới nhận chức giáo viên dạy học toàn thời gian tại gia. Vừa tốt nghiệp đại học đã được tuyển vào làm ở đây, công việc chủ yếu là chơi đùa và học tập cùng bạn trẻ.
Chú Sở, chú Sở...
Nam Nam, Bắc Bắc vui vẻ chạy như bay đến. Sắc mặt Cố Thành Kiêu sa sầm xuống, sửa lời:
Đây là anh họ các con, không phải chú.
Anh họ?
Nam Nam vô cùng khó hiểu:
Không phải chú Sở sao? Sao lại biến thành anh họ rồi?
Cậu ấy là cháu của ba, chẳng lẽ không phải là anh của các con sao? Lần sau không được gọi sai nữa.
Dạ... Chào anh họ.
Sở Mặc Phong hơi lúng túng, nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận cách xưng hô này:
Nam Nam, Bắc Bắc, anh có mang quà đến cho các em đây, hi vọng các em thích.