• 3,193

Chương 538: Xin cho tôi một lý do chính đáng


Thảo luận hết nửa ngày, cuối cùng vẫn không đưa ra được kết quả khiển Lâm Thiển hài lòng.

Trong lòng cô đã bực bội, dù Cố Thành Kiêu đề xuất ra phương án nào cũng khiến cô không thoải mái.
Vậy em muốn thế nào?


Hiểm khi Cố Thành Kiêu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn ở trước mặt cô. Thành Để có biết bao nhiêu gương mặt mới, anh không hiểu tại sao chỉ vì một người ngoài mà phải đến mức này! Lâm Thiển im lặng một hồi, cuối cùng quăng ra ba chữ
Tôi không biết.

Anh muốn yên tĩnh ().
()
Yên tĩnh
tiếng Trung là
Tịnh Tịnh
.
Trong công ty tôi có một em gái tên là Tịnh Tịnh, khuya rồi anh còn muốn cô ấy là ý gì?

... Thiển Thiển, chúng ta nói chuyện tử tế được không?

Không phải tôi đang nói chuyện tử tế hay sao? Thái độ của anh qua loa thì có.


Cố Thành Kiêu hít sâu một hơi, nói vô cùng chân thành:
Vậy về sau cứ cho Nam Nam đi học lớp vũ đạo bên ngoài giống như Bắc Bắc. Sau này bất kỳ lớp năng khiếu nào cũng để chúng học bên ngoài hết, học lớp nào cũng đều do em chọn, anh không xen vào.
Vốn dĩ tâm tình Lâm Thiển đã khó chịu vì bị động trong việc nhận lại người thân, bây giờ cô lại càng bực bội hơn. Cô không muốn để một nhân vật nguy hiểm như vậy ở trong nhà, nhưng cũng không muốn làm quá lên, dù sao người ta cũng vừa mới tốt nghiệp đại học.
Bỏ đi, bỏ đi, sau khi thử việc xong rồi thì anh tự quyết định.

Đừng, thử việc đến ba tháng đấy, như vậy sẽ khiến em khó chịu ba tháng luôn sao?
Lâm Thiển lên giường nằm xuống, chẳng muốn nghĩ gì nữa, bỏ lại một câu:
Dù sao nếu anh ăn máng khác, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ đâu. Nam Nam và Bắc Bắc đều đi theo tôi hết.



Được, dù sao cũng sẽ không có cái dù sao đó.
Anh cũng lên giường, tiện tay tắt đèn, chui vào ổ chăn, nhỏ giọng hỏi:
Giận xong chưa?



Chưa!



Vậy trước tiên trút giận ra đi, anh sẽ làm em vui vẻ.



Trút ra đâu?


Tay Cố Thành Kiêu đặt trên bụng cô, đáp:
Trước tiên trút vào dạ dày đi.

Buổi tối ăn nhiều, không chứa được.
Tay Cố Thành Kiêu di chuyển hướng lên trên, đồng thời khẽ vuốt ve:
Vậy trút nơi

này?

Phổi cũng sắp bùng nổ rồi.

Vậy trút vào nơi này đi.
Anh ẩn vào nơi nào đó, không ngừng vuốt ve:
Vừa khéo thổi phồng to lên một chút, để tay anh nắm không hết.

... Lấy móng vuốt của anh ra!



Không!


Lâm Thiển nâng bàn chân ra sau, đá anh một cước:
Không rảnh đùa với anh!

Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, anh còn chưa bắt đầu mà. Lát nữa đảm bảo sẽ làm em vui.

Anh lấy gì đảm bảo?


Anh lấy gốc rễ của mình ra đảm bảo, được chưa?


Cố Thành Kiêu cười khẽ, đầu lưỡi châm lửa từ trên xuống dưới khắp cơ thể cô.



Cố Thành Kiêu bận, nhưng Lâm Thiển càng bận hơn. Sáng sớm cô chỉ ăn đại vài miếng rồi vội vội vàng vàng ra khỏi nhà. Cố Thành Kiêu ăn sáng cùng bạn trẻ. Thói quen ăn cơm của Nam Nam và Bắc Bắc rất tốt. Hai đứa có thể tự xúc ăn, nhưng rất dễ phân tâm, mà đã phân tâm rồi thì ăn rất chậm. Cho nên, anh cứ phải thường xuyên trông chừng bọn trẻ.
Cô Hà.
Nam Nam gọi một tiếng trong trẻo:
Cô Hà lại đây ăn sáng đi, ngồi bên cạnh em này.
Hà Mộ Tình cười dịu dàng:
Ừ, Nam Nam ăn gì mà ngon vậy?

Cháo bí ngô ngon lắm. Cô Hà cũng ăn đi.


Hà Mộ Tình ngồi xuống bên trái Nam Nam. Đó vốn là vị trí của Lâm Thiển, vừa vặn đối diện với Cố Thành Kiêu.

Cô ta nhấp từng ngụm cháo bí ngô, nhưng cứ hay nâng mắt nhìn lén Cố Thành Kiêu. Cô ta cảm thấy phong thái giữa hàng mi của anh thật phi phàm, khí thế quanh thân hùng mạnh khiến anh không giận mà uy, làm trái tim cô ta đập thình thịch dữ dội. Lúc Cố Thành Kiêu quan sát Nam Nam ở đối diện thì cũng nhìn thấy cái liếc mắt thỉnh thoảng của cô ta. Nếu không phải tối qua Lâm Thiển nhắc nhở, có lẽ anh còn chưa chú ý tới. Quả thật Hà Mộ Tình có gì đó rất kỳ quặc.


Hình như công việc của Cố phu nhân còn bận rộn hơn cả Cố tiên sinh nữa, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu.



Ừ, gần đây công ty cô ấy khá bận.



Dù bận thế nào cũng nên ở bên cạnh bọn trẻ chứ, nói gì thì nói cô ấy cũng là mẹ bọn trẻ mà. Chúng lại đang trong giai đoạn cần có người ở bên cạnh nhất.
Cố Thành Kiêu biện giải thay Lâm Thiển:
Thời gian trước cô ấy bị thương phải nghỉ ngơi một thời gian, cho nên công việc bị tồn đọng. Khoảng thời gian này cô ấy có hơi bận một chút, nhưng về phương diện làm bạn với bọn trẻ đều làm rất tốt.


Hà Mộ Tình cười cười, đáp:
Thật không, vậy tốt quá, xem ra tôi lo lắng vô ích rồi.


Cô ta cúi đầu ăn cháo, không nói thêm gì nữa.

Đột nhiên Cố Thành Kiêu cảm giác được giày mình bị đá một cái. Anh nhìn về phía Hà Mộ Tình, Hà Mộ Tình cũng nhìn anh.
Ấy ấy... xin lỗi, tôi không cố ý.
Cô ta lúng túng nói. Cố Thành Kiêu sầm mặt, nhìn không rõ vui hay buồn:
Không sao.
Lúc trên đường đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, Cố Thành Kiêu càng nghĩ càng thấy không ổn, anh lập tức gọi điện thoại cho quản gia Niên:
Chú Niên, tìm một lý do thỏa đáng đuổi việc cô Hà đi. Hôm nay sau khi tan làm, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.


Quản gia Niên có cảm giác trở tay không kịp:
Sao vậy thiếu gia? Tôi thấy cô Hà làm việc rất tốt mà, người cũng rất nhiệt tình, đối xử với tiểu thư Nam Nam cũng rất tốt.



Cứ làm theo lời tôi.


Quản gia Niên không hề truy hỏi nữa, đáp ngay:
Vâng, thiếu gia yên tâm.
Sau khi đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ xong, Cố Thành Kiêu đi làm. Lúc sắp đến buổi trưa, đột nhiên có số điện thoại lạ gọi tới.

Anh nhíu mày, đây là số điện thoại cá nhân, từ khi nào bị tiết lộ ra ngoài? Anh nhận điện thoại, nhưng rất cẩn thận, không lên tiếng trước.
Alo, là Cố tiên sinh sao?


Cố Thành Kiêu cả kinh, giọng nói và xưng hô này... là Hà Mộ Tình.
Tôi là Hà Mộ Tình đây. Tôi biết đây là số điện thoại của ngài. Ngài có đang nghe không Cố tiên sinh?

Có gì không?

Cố tiên sinh, nếu ngài muốn sa thải tôi, xin cho tôi một lý do chính đáng.

Cô Hà, cô đang trong giai đoạn thử việc, tôi có quyền đuổi cô bất cứ lúc nào.

Phải, nhưng ngài có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Tôi tự thấy bản thân luôn tận tâm tận lực đối với Nam Nam và Bắc Bắc. Ban ngày bọn trẻ đi học, tôi luôn ở nhà soạn giáo án. Để tạo sự hứng thú, tôi vắt hết óc để thiết kế chương trình học vui vẻ một chút. Lúc dạy khiêu vũ cho Nam Nam, tôi có thể cảm nhận được Nam Nam rất thích tối, và cũng bằng lòng để tôi dạy. Vậy ngài... Tại sao ngài muốn sa thải tôi?


Cố Thành Kiêu không đáp mà hỏi lại:
Từ đầu cô có số điện thoại của tôi?



Tôi...
Hà Mộ Tình ấp úng.


Cô mới đi làm có vài ngày, mà lập tức đã moi được tin tức cá nhân của tôi từ trong miệng bọn trẻ. Ngoại trừ số điện thoại của tôi, cô còn moi ra được cái gì nữa?


Cố Thành Kiêu nói chuyện một phát trúng đích, ngay cả cơ hội tìm cớ mà Hà Mộ Tình cũng không có.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lấy Chồng Quyền Thế.