Chương 755: Ông bố già ghen tị
-
Lấy Chồng Quyền Thế
- Ngư Ca
- 1266 chữ
- 2022-02-12 04:58:55
Nam Nam vừa nhìn thấy Hạo Hạo đã buông tay ba ra, vui vẻ chạy về phía Hạo Hạo. Hai người bạn nhỏ vô cùng thân thiết, vừa g8ặp đã ôm chầm lấy nhau.
Hạo Hạo, mình tới rồi, mình rất nhớ cậu đó.
Nam Nam, mình cũng rất nhớ cậu. Cậu xem, đ3ây là xe hơi mình ráp cho cậu đó, mình dẫn cậu đi hóng gió nhé?
Ù, Ù.
Cố Thành Kiêu:
...
Sau khi sững sờ ba 9giây, anh lên tiếng nhắc khẽ:
Nam Nam, ba đi nhé?
Nam Nam cũng chẳng quay đầu lại, tiếp tục chơi rất vui vẻ với Hạo Hạo6, vốn không nghe thấy tiếng anh. Cố Thành Kiêu rầu rĩ, muốn bước lên gọi con gái. Cô giáo đã nhanh chóng đến ngăn cản:
T5hủ trưởng Cổ, xin hãy yên tâm giao con cho chúng tôi. Nam Nam và Bắc Bắc đều là đứa trẻ hiểu chuyện, các cô giáo đều rất thích chúng.
Hay là chúng ta tìm trường học nữ đi?
Lâm Thiển không nghe nổi nữa:
Anh có đến bệnh viện không? Em muốn đi cắt chỉ!
Đi đi đi.
Cố Thành Kiêu khoác bả vai cô, đi ra ngoài, trong miệng vẫn không ngừng ca cẩm:
Sau này Bắc Bắc cưới vợ, anh sẽ không có ý kiến gì. Nó muốn cưới ai thì cưới người đó. Nhưng Nam Nam không giống vậy, anh nhất định phải quản lý thật chặt. Con gái lập gia đình giống như đầu thai lần nữa. Nếu đầu thai tầm bậy chẳng phải là hủy hoại cả đời sao?
Lâm Thiển:
...
Mắt cô trợn trắng, trợn đến nỗi mắt cũng mỏi luôn.
Chúng mới có năm tuổi, năm tuổi thôi!
Đã năm tuổi rồi, chỉ còn hai mươi năm nữa là con bé lập gia đình. Em nói xem lỡ nó lấy chồng xa thì sao? Lỡ nhà chồng đối xử tệ, nó sợ chúng ta lo lắng, tốt khoe xấu che, cắn răng chịu đựng ấm ức thì phải làm sao?
Sao mặt mày anh u sầu vậy?
Dựa vào tình huống trước đây, Lâm Thiển đoán có lẽ trong quân đội có chuyện. Vì vậy cô rất rộng lượng, nói:
Trong quân đội có tình hình khẩn cấp sao? Vậy anh đi đi, em tự đến bệnh viện được, không sao cả. Lát nữa buổi chiều, em và mẹ đi đón bọn nhỏ, anh không cần lo lắng.
Cố Thành Kiêu buồn bực nói:
Trong quân đội không có gì.
Vậy anh sao thế?
Lâm Thiển càng thêm nghi ngờ, trước nay chưa từng thấy anh buồn bực không vui vì những chuyện trong cuộc sống. Mới đầu Cố Thành Kiêu còn không muốn nói, nhưng Lâm Thiển cứ liên tục hỏi dồn, anh đành nói:
Thằng nhóc Hạo Hạo mà Nam Nam thích trông giống hệt như đứa con gái vậy. Chẳng có khí khái đàn ông gì cả, không biết Nam Nam thích gì ở nó.
Lâm Thiển:
...
Anh xem lại anh đi, đây rõ ràng là chỉ biết nhìn vào gia thể. Nam Nam chơi với bạn nào là anh phải đi tra rõ lý lịch nhà người ta à? Anh hơi thái quá rồi đó, chẳng lẽ sau này con bé lấy chồng, anh cũng điều tra mười tám đời tổ tông của người ta hả?
Cố Thành Kiêu vừa nghe thể thì lại càng buồn bực. Đúng vậy, sớm muộn gì con gái cũng phải gả ra ngoài. Chỉ cần vừa nghĩ sẽ có một ngày như vậy, anh đã khó chịu muốn chết. Anh nói cứ như tuyên thệ:
Người muốn kết hôn với con gái anh, ít nhất không thể kém hơn anh!
.
Lâm Thiển:
...
Lâm Thiển trịnh trọng nói:
Con bé mới năm tuổi thôi!
Năm tuổi mà đã biết chạy theo trai, vừa thấy thằng nhóc đó thì trong mắt đã không có ba. Chờ sau này đến tuổi tìm bạn thì còn tới mức nào nữa?
Quả thật Lâm Thiển dở khóc dở cười. Ông bố già này đang ăn giảm của một thằng nhóc sao, hơn nữa còn là giấm cực chua.
Cố Thành Kiêu càng nghĩ càng lo, càng nghĩ càng nóng vội:
Nam Nam của chúng ta xinh xắn khả ái, nhất định có cả đám con trai vây quanh. Lỡ như nó yêu sớm thì sao? Ảnh hưởng học tập thì thôi đi, lại còn làm mất thanh danh của nó.
Lâm Thiển:
...
Thừa dịp Nam Nam và bạn học đang chơi vui vẻ, anh cứ yên tâm đi đi.
...
Cô giáo, cô không phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào sao? Bắc Bắc ngoan ngoãn vẫy tay với ba một cái:
Ba, hẹn gặp lại.
...
Anh không đi cũng không được. Con gái cưng à, con liếc mắt nhìn ba một cái được không?
Về đến nhà, tâm trạng Cố Thành Kiêu hết sức sầu thảm. Ai không biết còn tưởng rằng trong quân đội có chuyện trọng đại gì lắm. Những người giúp việc cũng cố gắng tránh xa anh ra.
Hôm nay Lâm Thiển còn phải đến bệnh viện cắt chỉ, thay thuốc. Cô đã chuẩn bị xong xuôi, chờ Cố Thành Kiêu về rồi đi.
Không được, lát nữa anh đi điều tra xem thằng bé Hạo Hạo là con cái nhà ai. Nam Nam của anh không thể tùy tiện thích người khác được.
Lâm Thiển lập tức ngăn cản, nói:
Tra gì mà tra, trẻ con chơi chung với nhau thôi, anh tưởng là thật à?
Nam Nam thấy nó thì không thèm để ý đến anh.
... Anh đừng làm trò cười nữa được không. Anh tra ra Hạo Hạo là con nhà ai thì sao, chẳng lẽ muốn đến nhà nó mắng vốn hả?
Không phải, anh chỉ điều tra để biết gốc gác thể nào thôi.
...
Trong lòng Lâm Thiển đã sôi trào, rống to một tiếng:
Rốt cuộc anh là yêu nghiệt phương nào?! Mau trả chồng tôi lại cho tôi!
Cố Thành Kiêu sững sờ, sau đó bật cười, thở dài nói:
Haiz, nuôi con trăm tuổi, ưu sầu chín mươi chín năm. Bây giờ chúng ta mới chỉ năm thứ năm, còn hơn chín mươi năm phải lo lắng.
Đi đến bên cạnh xe, đầu tiên Cố Thành Kiêu mở cửa, sau đó đưa tay che đỉnh đầu cô. Đợi cô vào trong xe, anh điều chỉnh lại ghế ngồi và dây an toàn, săn sóc tận răng.
Anh nói:
Đột nhiên anh đã hiểu được sự áy náy của ba đối với em, cũng đột nhiên hiểu ra vì sao ông ấy lại mua nhà ở phố đổi diện Thành Để. Em yên tâm, lần đầu tiên em đầu thai không tốt, lần đầu thai thứ hai gả cho anh, anh chắc chắn sẽ không để em chịu khổ.
Lời nói rất cảm động, nhưng thật sự Lâm Thiển không thể chịu nổi anh càng ngày càng giống ông bố già càu nhàu. Đây vẫn còn là Cố Thành Kiêu sao? Vẫn còn là chiến thần quân đội gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật sao? Lâm Thiển nhìn mặt Cố Thành Kiêu, lẳng lặng thở dài.
Thế nào, em cũng đang lo lắng có phải không?
Khụ khụ, em chỉ muốn nói, Cố Thành Kiêu kiểu này chẳng đáng yêu chút nào.
Cố Thành Kiêu:
...
Dư luận lại lần nữa dấy lên, liên quan đến nhà trẻ và bối cảnh quyền lực. Đây vốn dĩ là những đề tài nhạy cảm đối với người dân cả nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.