• 3,193

Chương 871: Bí mật của trung tâm xét nghiệm


Trác Việt nói trong điện thoại:
Tôi vừa đến Los Angeles, nghe nói khu vực nghiên cứu bị giới nghiêm rồi, hai người lấy được thuốc rồi?


Cá8i gì mà vừa mới, gì mà nghe nói, Trác Việt có thể nói dối giống y như thật

Chỉ có thể nói rằng anh ta đang lừa mình dối người
Em thấy chắc chắn cô ấy biết gì đó, chỉ là lúc đó thời gian quá gấp nên em không kịp hỏi.

Ella đã bị cảnh sát địa phương bắt rồi, sao em gặp được?

Em đi thăm không được à? Anh móc nối quan hệ đi cửa sau đi?

Cố Thành Kiêu cười khẩy nhắc nhở:
Đây là Los Angeles, em tưởng anh là thần hả?

Đúng thế, trong mắt em, anh là thần, còn thần hơn cả thần

Cố Thành Kiêu liếc cô, nhưng cuối cùng cũng bị ánh mắt sùng bái và nụ cười ngọt ngào của cô hạ gục
Anh nhéo gò má cô, bó tay nói:
Anh thử xem đã.

Yeah!
Lâm Thiển đã tự chúc mừng trước.

Không chắc sẽ thành công.


...
Lâm Thiển ngưng lại, sau đó giơ tay chữ V, vui vẻ nói:
Yeah!

Hoàng hôn, mặt trời từ từ ngả về phía Tây, trên mặt biển lấp lánh ánh vàng, sóng biển lóng lánh cùng ráng chiều vô cùng lộng lẫy, tráng lệ

Như thế này không được, em vẫn muốn tìm Ella tìm hiểu tình hình
Em nhớ lúc em nói muốn vào trung tâm xét nghiệm điều tra đồ vật, Ella còn nhắc em chỗ đó rất nguy hiểm
Ella thì hiểu rõ nhưng Linda thì hoàn toàn ngơ ngác
Tội trộm cắp, hừ, cái này mà họ cũng nghĩ ra được.
Thông qua mấy vòng trắc trở, cuối cùng Lâm Thiển cũng gặp được Ella.
Bến tàu Thời Đại nói lớn không lớn, diện tích còn không bằng một nửa bến cảng lớn nhất thế giới, nhưng nói nhỏ không nhỏ, nơi này có hàng ngàn tàu thuyền đồng thời cập bến bên bờ, còn có trên hàng chục nghìn container đang xếp trong kho cảng, với quy mô này cũng tính là số một số hai
Trác Việt không cung cấp thêm nhiều tin tức, cũng không biết địa điểm giao dịch cụ thể ở đâu, bọn họ chỉ đành tự tìm
Hiện tại còn lâu mới đến mười giờ tối, nhưng bọn họ không biết địa điểm giao dịch, giống như mò kim đáy bể, không có đầu mối nào
Lâm Thiển kinh ngạc há hốc mồm, cái gì? Một trăm nghìn đến một triệu, còn là đô la Mỹ? Oh my god! Cô có cảm giác mình đã bỏ lỡ mấy tỷ!
Cố Thành Kiêu đã nhận thấy được tính nghiêm trọng của sự việc nên hỏi tiếp:
Còn gì nữa?

Những hàng mẫu này không phải là nọc độc rắn đơn giản, chúng đã thí nghiệm trên cơ thể người, liều lượng không giống nhau sẽ có hiệu quả bất đồng
Có cái có thể làm ma túy, có cái có thể lấy mạng, có cái có thể kiểm soát não người, rất đáng sợ
Ông ta quá hiểu tôi, biết rõ nhược điểm của tôi, cho nên, tôi vốn không thể ngăn cản được tất cả những chuyện này.

Lâm Thiển thầm nghĩ, tên Trác Việt này mặc dù quái dị, nhưng tốt xấu gì cũng coi như anh ta có trái tim lương thiện
Anh ta muốn ngăn cản bọn chúng làm điều phi pháp, nhưng lực bất tòng tâm.

Còn thuốc giải mà hai người muốn chỉ là một trong những loại thuốc do bọn chúng nghiên cứu ra
Những thứ này nếu dùng đúng cách thì có thể trị bệnh cứu người, nhưng dùng sai thì là một tội ác đáng sợ
Tôi thừa nhận với sức lực của tôi hiện tại căn bản không phải là đối thủ của Trác Lực, hơn nữa, dù sao thì ông ta cũng là người cha đã nuôi nấng tôi mười mấy năm
Cố T3hành Kiêu cũng không định giả vờ câm điếc, trực tiếp vạch trần:
Như anh thấy đấy, chúng tôi đột nhập thất bại, khẳng định bên Trác Lực đã đổ chuy9ện này lên đầu anh rồi, anh còn dám nán lại Los Angeles, không bị bọn chúng phát hiện thì tốt.

Trác Việt:
...
Đầu bên kia điện thoại hồ6i lâu không có âm thanh, Cố Thành Kiêu hả hê nhìn Lâm Thiển, dùng ánh mắt nói với Lâm Thiển:
Nhìn đi, anh đã nói cái gì?
Lâm Thiển lại bổ thêm m5ột đao:
Không sao, trúng độc thì cũng đã trúng độc rồi, chết thì chết, dù sao con người chết rồi thì mười tám năm sau lại thành hảo hán
Chồng à, chúng ta về thôi, em không muốn anh mạo hiểm vì em.
Trác Việt nghe thể thì căng thẳng, xúc động nói một câu:
Mười giờ tối nay, bến tàu Thời Đại, Trác Lực đến đó lấy hàng.

Những thứ này đều là thủ đoạn phi pháp, vốn không được phép nghiên cứu trong các bệnh viện chính quy hoặc viện nghiên cứu
Đồ vật hiếm thì càng quý, cho nên, Trác Lực có thể bán với giá đắt đỏ trong trị trường chợ đen
.
Cố Thành Kiêu hiểu ra, hóa ra là vậy, đội nghiên cứu khoa học mà Trác Lực thành lập lấy danh nghĩa bệnh viện dùng con người làm thí nghiệm, liều thuốc được điều chế ra có thể kiểm soát não người, đó là một chuyện rất đáng sợ.
Cố Thành Kiêu đã hơi tức giận:
Tóm lại anh còn giấu tôi bao nhiêu bí mật hả? Anh nắm yết hầu tôi, ép tôi làm chim đầu đàn, đi thăm dò họng súng của Trác Lực
Có phải anh quá ti tiện hay không?
Trác Việt hít sâu một hơi, nặng nề nói:
Thủ trưởng Cổ, tôi tin anh có bản lĩnh này.
Cố Thành Kiêu chửi đổng trong lòng, cuối cùng anh chỉ hỏi:
Thế trong đám hàng mẫu nọc độc đó có thuốc giải không?


Thuốc giải thì không có, đó chỉ là hàng mẫu nọc độc, nhưng thuốc giải yêu cầu huyết thanh được chiết xuất từ nọc độc, anh lấy được mẫu nọc độc là được rồi.

Là loại hàng mẫu nào?
Trác Việt lại trầm mặc, hồi lâu sau mới nói:
Nếu nói cho anh nghe một cách dễ dàng, thì tôi hao công tốn sức đến tim anh để làm gì?
Cố Thành Kiêu:
...
Loại cảm giác bị người khác uy hiếp này thật sự rất tệ
Sau đó Cố Thành Kiêu gọi vài cú điện thoại, lại chờ khoảng mười phút đồng hồ, họ mới nhận được trả lời – có thể vào thăm.
Trong trại tạm giam Los Angeles, Ella và Linda đều bị tạm giam ở đây, cảnh sát bắt họ với lý do trộm cắp.
Bệnh viện báo cảnh sát, một thiết bị đo lường đắt tiền của trung tâm xét nghiệm không thấy tung tích, nghi ngờ nhân viên vệ sinh Ella và Linda của ngày hôm đó đã lấy cắp
Cố Thành Kiêu nhân cơ hội hỏi:
Lấy hàng gì?


Hàng mẫu nọc độc, đầu mỗi tháng đều gặp, Trác Lực đến lấy hàng để chuyển đến chợ đen tiêu thụ, hàng mẫu độc tính càng mạnh giá cả càng cao ngất ngưởng
Một ống 10ml hàng mẫu nọc độc khác nhau có giá trị từ một trăm nghìn đến một triệu đô la Mỹ.

Lâm Thiển hỏi:
Mười giờ tối nay, bến tàu Thời Đại, tin này chính xác không?

Trác Việt:
Tuyệt đối chính xác, tôi đã nói rồi, trong nhóm của Tiến sĩ McCleary có người của tôi.
Lâm Thiển:
Được, vậy chúng tôi tin anh một lần, nhưng đây là lần cuối cùng, cùng lắm thì chết, tôi không sợ.
Cố Thành Kiêu ngơ ngác nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, rõ ràng cô rất sợ nhưng kiên cường nói không sợ, vẫn thích phô trương thanh thể trước mặt người khác như thế
Sau khi cúp điện thoại, hai người không lãng phí thời gian, lái xe thẳng tới bến tàu Thời Đại
Ella không dám tin vào mắt mình, mãi đến khi Lâm Thiển lên tiếng gọi cô ta, cô ta mới phản ứng lại


cảm ơn cô, Ella

Xin lỗi vì đã làm liên lụy tới cô, nhưng cô yên tâm đi, tôi đã hỏi cảnh sát trưởng rồi, hai người chỉ bị giam một ngày thôi, ngày mai có thể sẽ được thả ra

Phía bệnh viện cũng không truy cứu nữa.
Ella vẫn không dám cất tiếng hỏi, chỉ dùng ánh mắt hỏi cô liên tục

Lâm Thiển cười:
Ella, tôi biết cô có điều muốn hỏi, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, tôi không kịp giải thích từng chuyện cho cô được
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lấy Chồng Quyền Thế.